Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 953. Phiên ngoại 2

Cố Yến và Cố Hoan quyết định thi vào trường đại học khác nhau.
Cố Yến thì vào trường đại học Trung Hoa nơi mà cha cậu ấy từng theo học, nhưng mà cậu ấy lại chọn học chuyên ngành quản lý kinh tế vì cậu ấy cảm thấy khá hứng thú với chuyện làm ăn.
Còn Cố Hoan thì thi vào đại học Thủ Đô để theo học chuyên ngành quản lý sản nghiệp văn hóa sản nghiệp, và cô ấy cảm thấy thích thú với ngành này.
Hai người họ cũng không đi theo con đường nghiên cứu khoa học của cha mẹ, đời thứ tư của nhà họ Cố cũng chỉ có Cố Cẩn là đi theo con đường này, còn em gái ruột của thằng bé - Cố Nhan thì gia nhập vào vòng giải trí.
Cố Việt và Tống Sở cũng khá hiện đại nên họ cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của con gái, mà thay vào đó họ còn ra sức ủng hộ cô ấy.
Sau khi Cố Yến vào đại học thì thành tích của cậu ấy vẫn đứng đầu bảng chuyên ngành như thường, thậm chí cậu ấy còn được mọi người bầu là hot boy trường đại học Thanh Hoa, rồi gia nhập vào hội học sinh và trở thành chủ tịch hội học sinh.
Không chỉ vậy, trong ba năm đại học, cậu ấy còn thành lập một công ty mạng và một công ty giải trí.
So với sự ổn định của cậu ấy, thì Cố Hoan bị gián đoạn giữa chừng khá nhiều, vào năm hai đại học, cô ấy cũng theo chị họ gia nhập vào vòng giải trí, hơn nữa còn khai thác được một người mới để có thể làm quản lý của đối phương.
Nghệ sĩ mà Cố Hoan dẫn đến tên là Vệ Diễm, ngày hôm đó cô ấy vốn dĩ đi theo chị họ đến trường quay để quan sát, thì thấy được cảnh Vệ Diễm đang nhập vào vai diễn, sau đó thì cô ấy đã bị thu hút bởi phần tính cách kiên trì, không bỏ cuộc và không ngại khó khăn của Vệ Diễm.
Khi ấy cô ấy chợt nảy sinh tâm tư muốn phát triển cùng với đối phương, sau đó chạy tới công ty giải trí do anh trai của cô ấy thành lập để tạm giữ chức, cô ấy chủ động nói với đối phương rằng mình muốn làm người quản lý cho đối phương.
Lúc ấy Vệ Diễm đang làm tại một công ty giải trí nhỏ, quan trọng là chỗ đó còn thích chèn ép nhân viên, rồi có đủ loại hợp động bất công. Mặc dù công ty giải trí do Cố Yến thành lập chỉ mới phát triển, nhưng nó có triển vọng tốt hơn, hợp đồng đãi ngộ cũng tốt hơn rất nhiều, vì vậy sau khi anh ta suy nghĩ xong thì anh ta đã lập tức nhảy chỗ.
Chỉ số IQ của Cố Hoan rất cao, bản thân cô ấy cũng là một người có năng lực, nên cô ấy quyết định không bối cảnh của dòng họ, mà chỉ dùng mạng lưới giao thiệp của chính mình, chỉ tốn gần hai năm, cô ấy đã đẩy Vệ Diễm ra ngoài, biến đối phương trở thành một tiểu sinh được nhiều người hâm mộ và yêu thích nhất.
Bây giờ đã năm 2006, so với thế giới mà Tống Sở đã từng sống, thì trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ở giai đoạn này cao hơn rất nhiều, nhanh hơn gần mười năm.
Sở dĩ có được ngày hôm nay là nhờ sự dâng hiến của Tống Sở và Cố Việt, năm đó hai người họ đã bỏ những thứ đồ tiên tiến ở trong phòng thí nghiệm vào trong túi tài liệu rồi đến lên phía trên, đất nước vô cùng coi trọng nó và thành lập rất nhiều nhóm nghiên cứu khoa học để phát triển mạng lưới mạng và các lĩnh vực khác.
Nhiều kỹ thuật khoa học vốn dĩ bị tụt hậu so với các nước phát triển khác, sau thập niên 90 thì dần dần vượt mặt, điều này cũng kéo theo sự phát triển nền kỹ thuật khoa học của toàn cầu.
Bây giờ mặc dù là năm 2006, nhưng trình độ phát triển của cả thế giới cũng tương tự như thế hệ sau vào năm 2016.
Tối hôm đó, Cố Hoan một mình đeo túi xách, bước trên con đường vắng, khuôn mặt xinh đẹp và trong đôi mắt cô ấy phảng phất nỗi buồn man mác.
Không biết đi được bao lâu, cô ấy đứng lại và lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua danh sách người còn giữ liên lạc, cô ấy quyết định nhấn vào “Mẹ” và gọi tới.
Tống Sở đang nghiên cứu một hạng mục thí nghiệm mới ở trong phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng nhạc chuông đặc biệt đã được cô thiết lập, nhìn một phát quả đúng là con gái gọi điện tới cho cô, cô lập tức bắt máy.
“Hoan Hoan.”
Nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ truyền tới từ đầu dây bên kia, ánh mắt của Cố Hoan lập tức đỏ lên, sau đó cô ấy cất giọng có phần uất ức: “Mẹ, mẹ có thể tới đón con không?”
Tống Sở vừa nghe thấy giọng con gái thì đã lập tức cảm thấy có gì không đúng lắm: “Con gửi tọa độ của con cho mẹ, bây giờ mẹ sẽ tới đó ngay.”
“Được, con yêu mẹ nhất.” Từng cơn gió thổi qua khiến cơ thể của Cố Hoan lạnh như băng thân thể, lúc này cô ấy cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào vậy.
Cô ấy cúp điện thoại, sau khi gửi vị trí của bản thân ở trên Wechat xong thì cô ấy ngồi ôm chân ở bên ven đường.
Tống Sở dặn dò với trợ lý xong thì lập tức lái xe từ trung tâm thí nghiệm tới đó, cũng may cô cách đó không xa lắm, sau hơn hai mươi phút, cô đã xe lái đến trước mặt của Cố Hoan.
Bên này là khu nhà ở cao cấp mới được khai phá nên xung quanh tương đối yên tĩnh, lúc này ở trên đường cũng có khá ít xe cộ và người.
Tống Sở mở cửa ra và bước xuống xe, Cố Hoan vừa hay ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó, cô ấy đứng dậy, nhào vào lòng của Tống Sở: “Mẹ, trong lòng con khó chịu.”
Đây là lần đầu tiên Tống Sở thấy con gái có dáng vẻ uất ức và đáng thương như vậy, cô cảm thấy đau lòng mà ôm lấy cô ấy: “Con sao thế?”
“Con bị phản bội.” Từ nhỏ đến lớn, người mà Cố Hoan tin nhất chính là người nhà, và cô ấy cũng thường chia sẻ bí mật nhỏ của riêng mình với mẹ Tống Sở.
Hai người vừa là mẹ con, vừa ở bên nhau như là bạn thân.
Tống Sở khẽ cau mày, cô cũng khá hiểu về chuyện của con gái: “Là chuyện của Vệ Diễm?”
“Vâng, anh ta muốn đổi người quản lý mới, hơn nữa còn âm thầm ký hợp đồng nhảy chỗ làm với công ty giải trí Đế Hào, hôm nay con mới biết.”
Cố Hoan càng nói càng cảm thấy tủi thân: “Con thật sự không ngờ rằng anh ta lại là người như vậy, là một tay con đưa anh ta lên, mà anh ta cứ như vậy mà giấu con nhảy chỗ là và thay người khác, còn nói con không thể giúp gì được thêm cho anh ta, loại người gì thế này!”
Cô ấy không chỉ là người quản lý của Vệ Diễm, mà còn là đối tác làm việc, thậm chí cô ấy còn xem đối phương bạn bè thân thiết. Trong thời gian gần hai năm, vì giúp đối phương có được tài nguyên mà cô ấy đã phải bỏ ra rất nỗ lực và chịu biết bao khổ cực.
Bởi vì cô ấy muốn một mình đi lưu lạc một phen, cho nên dù là bạn học ở trường, hay là đám người Vệ Diễm thì họ cũng đều không biết bối cảnh đằng sau cô ấy.
Tống Sở buông Cố Hoan ra, rồi đẩy cô ấy vào chỗ ngồi kế bên người lái, cô cũng tự mình về chỗ người lái, ngồi xuống và đóng lại cửa xe, hiện tại bên ngoài đang khá lạnh, chỗ đó cũng không thích hợp để nói chuyện.
“Cho nên con nhìn lầm?” Tống Sở kéo lấy tay của Cố Hoan rồi sưởi ấm cho bàn tay của con gái.
Con trai và con gái cô đều lớn lên trong sự cưng chiều của gia đình, con trai cô thì có tính cách hướng nội, trưởng thành sớm, con gái cô thì lại ngây thơ và đơn thuần hơn, nên việc nhìn lầm người cũng rất bình thường.
Từ trước tới giờ Tống Sở và những người khác đều không can thiệp vào mối quan hệ và cuộc sống của cô ấy, muốn trưởng thành là cần phải tự mình trải nghiệm ngọt bùi cay đắng.
Cố Hoan nắm lấy tay cô, rồi dựa vào bả vai cô, đôi mắt và lỗ mũi của cô ấy ửng hồng: “Vâng, con nhìn lầm rồi.”
“Bây giờ người khai thác anh ta là người quản lý kim bài của công ty giải trí Đế Hào, người ta đã tạo ra được một ảnh đế và một ảnh hậu, và không ít ngôi sao hạng nhất hạng hai, lại có tài nguyên rất nhiều trong tay.”
“Vệ Diễm bị đối phương thuyết phục, vì muốn tương lai sau này phát triển tốt hơn, mặc dù đó là bản chất tự nhiên của con người, nhưng con không tài nào hiểu được tại sao anh ta lại làm xong hết mọi chuyện rồi mới thông báo cho con biết, chẳng lẽ anh ta nghĩ con không có anh ta là không được, sẽ cứ mặt dày bám theo anh ta?” Cô ấy tự nói giễu.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài người thân ra, thì Vệ Diễm là người mà cô ấy bỏ công nhiều nhất, nhưng bây giờ thì lại dễ dàng bị người lôi đi.
Cũng không phải là cô ấy nói bỏ công thì nhất định phải để anh ta phải báo đáp lại cho cô ấy, nhưng cô ấy thật sự không thể chịu được sự phản bội này.
Tống Sở đưa tay ra và vỗ vào lưng của con gái một cái: “Đừng tức giận, tên vong ân bội nghĩa này không đáng để con tức giận.”
“Nhưng mà mẹ ơi, con không nuốt trôi cục tức này.” Cố Hoan dụi vào bả vai của Tống Sở: “Nếu như là mẹ thì mẹ sẽ làm gì?”
Ở trong mắt cô ấy, mẹ của cô ấy chính là người đại diện có quyền nhất, các cậu có sự nghiệp thành công ở trong gia đình vẫn luôn nghe theo lời của mẹ cô ấy cho đến tận bây giờ.
Tống Sở suy nghĩ một chút nói: “Đổi lại là mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ không để cho cậu ta xem thường mình.”
“Không phải cậu ta nghĩ mẹ không thể mang đến nhiều tài nguyên hơn cho cậu ta sao? Vậy thì mẹ sẽ bắt đầu nâng hai người mới lên lại một lần nữa, cho bọn họ đứng cao hơn và xa hơn cậu ta, để cậu ta không đuổi theo kịp, để cậu ta biết mình đã bỏ lỡ mất cái gì.”
“Để cho cậu ta biết chính mình đã ném dưa hấu, đi lượm hạt mè, để cậu ta hối hận chết.” Tính của cô dư nay vốn ác như vậy, dĩ nhiên nếu muốn trút giận thì phải bắt đầu ra tay từ điểm yếu của đối phương.
Mặc dù tính tình của con gái cô có hơi đơn thuần, nhưng cô ấy cũng khá giống cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận