Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 98. Chị nói đùa à 2

Mấy thanh trai tráng da thô thịt dày, vừa đen vừa to trong thôn, bà không thèm để vào mắt.
Mấy tên ngốc kia quá khó coi, Út bảo nhà bà còn lâu mới thèm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cả thôn cũng chỉ có người đẹp trai nhất là thanh niên tri thức Cố mới miễn cưỡng phù hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của bà.
Không được, mấy ngày nay bà phải bảo thằng hai là mấy món ngon ngon, để Út bảo bắt được cái dạ dày của thanh niên tri thức Cố hẵng nói.
Xe đi đến xưởng ép dầu, Tống Sở bảo Đường Khánh đợi người chuyển những thứ trên xe kéo xuống.
Xong rồi cô lại lái xe kéo đi, chuyển những cái đồ gia dụng còn lại mang đến phòng làm việc ủy ban thôn.
Xe kéo cũng đặt ở bên ngoài sân của phòng làm việc, không để cái xe ở xưởng ép dầu được, cô cũng không muốn nó chiếm diện tích.
Đợi khi cô quay về xưởng thì thấy mười hai người kia đã bắt đầu làm việc, chăm chỉ hơn trước nhiều, mặt ai nấy cũng đầy nụ cười.
Ngày mở xưởng ép dầu phát phúc lợi, mọi người đều theo dõi cả. Nếu nói là không mong chờ thì tuyệt đối là giả.
Không ít người đều mong chờ qua một khoảng thời gian nữa Tống Sở lại tuyển người. Cũng có người đỏ mắt ghen tị mà thầm thì to nhỏ, nói là anh đằng nội và anh đằng ngoại của Tống Sở chiếm tới năm người, chỉ nhận người thân thôi.
Bây giờ mọi người đã thấy lợi ích mà Tống Sở mang lại, lại hy vọng rằng sau này tuyển công nhân lại cho người nhà vào nên là rất ít mấy lời đàm tiếu.
Có mấy người nói vậy vừa hay bị bác gái cả và bác gái hai của Tống Sở nghe được, không cần đến Đường Phụng, hai người họ hợp lại mắng cho mấy người kia một trận.
Sau đó, trở về nhà với tinh thần phấn chấn, phân chia phúc lợi mà con mình đem về,
Ban đầu bọn họ không thích hai mẹ con Đường Phụng vì chỉ biết nuốt không biết nhả, lại còn thích đi móc mỉa, bao nhieua là điều khó chịu. Nhưng bây giờ hết sạch rồi, chỉ cảm thấy Sở Sở của bọn họ thật giỏi, mở xưởng ép dầu cũng vẫn nhớ về những người thân thích như bọn họ, không phải là sói mắt trắng.
Buổi tối, Đường Phụng bảo anh hai Tống xào thịt ba chỉ, trứng gà và khoai tây, cả nhà ăn uống hết sức vui vẻ.
Ăn cơm xong, Tống Sở cầm làn đi đưa cơm cho Cố Việt, nhưng chị dâu cả lại đi theo.
Tống Sở cau mày: “Chị dâu có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt chị dâu cả Tống đầy nụ cười: “Sở Sở, xưởng ép dầu cần tuyển kế toán với người ghi công điểm sao?”
“Đúng vậy, chị dâu cả, chị muốn đến à?”
Tống Sở cười như không cười nhìn cô ta: “Em nhớ là hình như chị còn chưa tốt nghiệp tiểu học, em có chọn chị thì chị cũng không làm được đâu.”
“…” Nụ cười của chị Tống cứng đờ, con bé này thật là độc mồm độc miệng.
Chị dâu cả Tống nở nụ cười ngốc nghếch: “Chẳng phải chị muốn tới, mà là chị hỏi hộ em dâu thứ, em ấy là học sinh trung học mà, chắc chắn là có thể đảm nhận được.”
Làm kế toán hoặc người ghi công điểm trong xưởng ép dầu còn nhẹ nhàng thoải mái hơn đi làm ruộng, còn không bị rám nắng nữa. Một tháng còn được phát dầu, phát đường, phát vải, tiết kiệm hơn đi làm nhiều.
Vậy nên cô nghĩ đến em dâu của mình.
Tống Sở cười chế nhạo: “Chị dâu cả, cái cô em dâu tham ăn lười làm của chị cũng muốn tới à? Chị nói đùa à.”
“…” Chị cả Tống tức điên rồi, nói luyên thuyên: “Trước đây em còn tham ăn lười làm hơn nó.”
Tống Sở mím môi: “Chị nói trước đây à, nhưng giờ em đã được công nhân là người có bản lĩnh biết làm việc nhất cái thôn này rồi, em dâu chị so được với em à?”
“Chị dâu ơi, làm người thì phải hiểu lấy bản thân mình chứ.”
Sau đó sắc mặt lạnh lùng: “Mấy ngày nay em đã nói rõ rồi, nhà này không ai được ngáng chân em, xem ra chị cũng chắc để trong lòng nhỉ.”
“Nếu chị mà cứ quan tâm gia đình mẹ đẻ vậy thì để em bảo anh rể ngày mai đưa chị về nhà nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận