Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 106: Anh luống cuống chạy ra ngoài

Loại cảm giác tê dại đó lập tức bao phủ toàn thân anh, khiến Tiết Ngạn vốn đã căng cứng người giống như thấy quỷ lùi vội về sau.
Anh luống cuống cầm bốn cái liềm trên đất lên, gần như là hoảng loạn chạy ra ngoài.
Tiết Khiêm và Tiết Dương cũng đi theo với vẻ mặt mù tịt.
Triệu Xã Hội ở bên cạnh trông thấy mà đỏ cả mắt.
Tên Tiết Ngạn này chắc chắn có ý đồ gây rối.
Thằng khốn nạn này, Lục Giai Giai là người mà anh có thể nhòm ngó sao?
Lục Giai Giai vừa dọn xong một cái cuốc, vừa quay đầu đã không trông thấy Tiết Ngạn đâu, chỉ còn lại Triệu Xã Hội.
“…”
“Sao anh vẫn chưa đi?” Cô hỏi.
Triệu Xã Hội: “…” Anh ta rời đi trong sự tức giận.
Lục Giai Giai: “…” Mấy người này người nào cũng nóng tính hơn cả cô, có phải bình thường cô dịu dàng quá rồi không?

Lục Thảo vừa tới điểm thu hoạch nông sản đã có vài người phụ nữ vây tới nói chuyện với cô ta.
Trước đó Lục Thảo lớn lên bình thường nên bọn họ cũng không quan sát cẩn thận, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thấy mặt to hưởng phúc, mông to rất biết sinh con trai, vừa nhìn đã biết là người có phúc khí rồi, lấy về nhà nói không chừng thật sự có thể vượng phu.
Vì thế mấy người phụ nữ đó lôi kéo làm quen với Lục Thảo trước, sau đó lại quay người tìm bác gái cả Lục tán gẫu.
Nói là tán gẫu nhưng thật ra cũng chỉ là đơn giản tìm hiểu tình hình thôi.
Lục Thảo đắc ý trong lòng, đi tìm mấy cô gái trong thôn nói chuyện, có người hỏi: “Lục Thảo, mẹ tôi nói cô là bé Phúc, là thật sao? Hôm qua thật sự có rất nhiều cá bơi quanh áo của cô sao?”
“Đúng là như vậy đấy, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nói thật, bản thân tôi cũng cảm thấy gần đây vận may của tôi rất tốt.” Lục Thảo nói lại chuyện heo rừng tấn công mình một lần, cô ta vỗ ngực: “Nếu không phải tôi may mắn thì đã sớm bị con heo rừng đó húc chết rồi, nói ra thì cũng rất lạ nha, con heo rừng đó chạy đến trước mắt tôi lại bất động giống như không dám giết tôi vậy.”
“Không phải chứ?” Cũng có cô gái trẻ chướng mắt bộ dáng đắc ý của Lục Thảo, trong lòng có hơi ghen tỵ.
Lục Thảo nghển cổ: “Sao lại không thể? Nếu cô không tin thì đi hỏi những người có mặt ở đó vào ngày hôm qua đi, hơn nữa cá trong hồ khó bắt như vậy, vậy mà hôm qua lại nhảy ra một đàn cá, mẹ tôi bắt được tận bốn con, tôi nghe nói ở đó còn có rất nhiều người bắt được cá.”
“Vậy Tiết Ngạn thì sao, tôi nghe nói hôm qua là anh ta cứu cô cơ mà.” Giọng nói của cô hơi cao lên, mang theo ý tứ không rõ.
Sắc mặt của Lục Thảo u ám, mở miệng nói: “Bây giờ đã sớm không còn lưu hành quy tắc trước đây nữa rồi, đây là tư tưởng phong kiến!”
“Tư tưởng phong kiến cái gì?” Thiếu nữ cười nhạo: “Nếu như Tiết Ngạn tới nhà các cô cầu hôn, đến khi đó danh tiếng của cô đều bị hủy sạch, ai quan tâm nó có thể phải tư tưởng phong kiến hay không?
Lục Thảo im lặng, trong lòng có hơi hoang mang, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn đi ra khỏi phòng.
Tiết Ngạn lớn lên vừa cao vừa cường tráng, lỡ như thật sự chạy đến nhà bọn họ cầu hôn, đến khi đó hủy hết danh tiếng của cô ta thì phải làm sao?
Lẽ nào cô ta thật sự phải nhảy sông giống như Lục Giai Giai sao?
Lục Thảo có hơi sợ, trong đầu cô ta điên cuồng nghĩ cách, cuối cùng quyết định phải nói rõ ràng với Tiết Ngạn từ trước để anh từ bỏ suy nghĩ này ngay, cô ta chắc chắn không có khả năng gả cho anh làm vợ.
Dưới sự dẫn dắt của cha Lục, toàn bộ thôn dân và thanh niên trí thức ở thôn Tây Thủy chậm rãi đi gặt lúa.
Lục Giai Giai đợi người rời đi hết mới đóng cửa phòng làm việc lại rồi về nhà.
Hai ngày thu hoạch này vô cùng bận rộn, cô cũng không thể nhàn rỗi được.
“Cô út, sao cô lại về ạ?” Lục Hoa vừa mới cho gà ở nhà ăn xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vào nhà bếp: “Cô nấu một nồi nước đậu xanh để ở giếng cho mát trước, đợi khoảng mười phút sẽ mang ra đồng.”
Ở hiện đại, gia đình của cô rất giàu có, trên cơ bản không cần cô tự nấu cơm, trước mười tuổi ngay cả dầu, muối, tương giấm còn không hiểu là gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận