Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 108: Trí thức Châu sùi bọt mép! 1

“Mẹ chỉ đang sợ, có vài người cảm thấy đây là việc mà em gái mày nên làm thôi.” Mẹ Lục mang vẻ mặt khổ sở: “Tụi mày nói xem, bản thân em gái mày cũng có công việc, cho dù nó không đưa nước đậu xanh thì có phải cũng là nên thôi không?”
Ba anh em gật đầu, đúng là có lý này.
Trương Thục Vân ở phía sau cũng chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất có lý.
Đúng nha, Lục Giai Giai đang làm việc mà, cho dù không đưa nước đậu xanh tới thì cũng là chuyện thường mà thôi.
Huống chi Lục Giai Giai kiếm công điểm cũng không ít hơn bọn họ.
Mẹ Lục tiếp tục kích động đám con: “Nhưng bây giờ em gái tụi mày đã đưa tới rồi, nó thương tụi mày, tụi mày cũng không thể cảm thấy đây là chuyện mà em gái tụi mày nên làm.”
“Mẹ, bọn con đều biết ạ.”
Ánh mắt của ba anh em đồng loạt nhìn Lục Giai Giai, trong lòng cảm động tột cùng.
Lục Giai Giai: “…”
Đúng lúc này, giọng điệu của mẹ Lục thay đổi, ngẩng mặt lên: “Lỡ như có một ngày em gái tụi mày không đưa nước tới nữa, tụi mày cũng đừng quên ân tình trước kia, trong lòng oán trách em gái tụi bây, đặc biệt là mấy cô vợ ngu ngốc không có não kia.”
Trương Thục Vân: “…”
Điền Kim Hoa mệt rã rời người: “…”
Lục Ái Quốc nhìn về phía vợ mình, hơi hất đầu lên ra hiệu.
“…” Trương Thục Vân lập tức đáp: “Mẹ, sao con có thể oán trách em được? Em gái tốt với con, con đều ghi nhớ trong lòng.”
Lục Cương Quốc lại không dịu dàng như thế, anh ta kéo Điền Kim Hoa tới, đôi mắt trừng như mắt trâu, chỉ sợ cô ta nói sai một câu nào.
Điền Kim Hoa sợ hãi vội vàng bày tỏ thái độ: “Con cũng giống chị cả.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt, rõ ràng không tin, đánh tiếng cho con trai con dâu xong, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Uống cả đi, em gái tụi bây sợ nóng, đường xa chạy tới đây đưa chỉ sợ làm đổ nước.”
“…” Lục Giai Giai vô thức lau mồ hôi trên trán.
Thật ra cô đi tới đây mà!
Lục Thảo nhìn đến ngu người, khi ấy cô ta vừa vặn nghỉ ngơi dưới tàng cây, sao cô ta không biết Lục Giai Giai chạy tới đây nhỉ.
Còn chưa đợi cô ta nói, Lục Nghiệp Quốc giống như cả người vừa được uống Quỳnh Tương Ngọc Dịch, vẻ mặt say mê: “Em gái, nước đậu xanh mà em nấu thật sự quá ngon, vừa mát vừa ngọt.”
Lại giành lời thoại của bọn họ!
Anh cả và anh hai trừng mắt nhìn em tư.
Hai người họ vội vàng bảo: “Đúng đó, sao lần này nước đậu xanh lại ngon như vậy, vừa ngọt vừa mát, mẹ, con uống mà cả người tràn trề sức lực, một hơi có thể gặt hai cánh đồng!”
Vẻ mặt của mấy người này quá chân thật, đến ngay cả Lục Giai Giai cũng nghi ngờ có phải mình thêm đường vào trong rồi không, cô bưng bát lên uống một hớp.
… Vẫn là cái vị đó thôi mà.
Cha Lục uống nước xong đã lập tức về ruộng.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn mặt trời: “Bớt nịnh nọt cho bà, uống nhanh nước đậu xanh rồi đi gặt lúa cả đi.”
Khi bà ta nói còn cố tình liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Nếu hôm nay cô không làm được mười công điểm vậy tối thức đêm mà làm, khi nào làm xong thì lúc đấy hẵng về nhà.”
Điền Kim Hoa suýt thì bật khóc, vội vội vàng vàng uống hai hớp nước to rồi chạy đi gặt lúa.
Lần này cô ta không dám lén giở trò xấu nữa, gặt vừa nhanh vừa ổn định, vậy mà tốc độ lại ngang Lục Cương Quốc.
“…” Lục Cương Quốc trợn tròn mắt.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn Lục Thảo đang ngồi ngây người, lộ ra nụ cười mỉm của bà ngoại sói: “Tiểu Thảo này, cũng nên đi gặt lúa rồi.”
Uống hết hai bát nước mà con gái tôi đưa cũng không thèm khen một câu nào.
Lục Thảo liếc mắt nhìn bên dưới đại thụ cách đó không xa, ở đó đã không còn một bóng người, cô ta rời đi với tâm trạng tức tối.
Mẹ Lục cười ha ha vài tiếng, lúc cúi đầu dọn bát lại nhìn thấy trên cẳng chân Lục Giai Giai có vết máu do cây lúa cứa qua, vội vàng hỏi: “Sao thế này hả con?”
“Dạ, lúc đi đường bất cẩn bị quẹt một cái thôi ạ.” Lục Giai Giai không để ý.
Bây giờ đang gặt lúa, thân lúa lộ ra rất dễ cứa vào chân bị thương, nhưng rất nhanh đã có thể liền, hoàn toàn không tính là vấn đề to tát gì cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận