Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 109: Trí thức Châu sùi bọt mép! 2

“Đứa trẻ ngốc nhà con, ngày mai đừng tới nữa.” Mẹ Lục nói: “May mà vừa rồi mẹ đánh tiếng cho mấy đứa nhà mình, bằng không tụi nó quen rồi, có một ngày đột nhiên con không tới đưa nước nữa, trong lòng chắc chắn sẽ oán trách con.”
Giúp người nhiều khiến người ỷ lại, sinh ra suy nghĩ hiển nhiên, giữa các anh em đều là vì một vài chuyện nhỏ mà trở mặt thành thù.
“Con không muốn.” Lục Giai Giai cười lấy lòng: “Cũng không phải con tới đưa nước cho bọn họ, con tới đưa nước cho cha mẹ, bọn họ đều chỉ mang kèm mà thôi.”
Trong lòng mẹ Lục như ăn phải mật, bà ta sáp đến trước người Lục Giai Giai: “Trong tủ ở phòng mẹ có thịt bò đóng hộp mà anh ba con mang về, con về nhà mở một hộp ra ăn từ từ bồi bổ cơ thể, hai ngày thu hoạch này đừng để mệt quá.”
“…” Cô cũng không ra đồng gặt lúa.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Hộp thịt đó nặng mùi lắm, con vẫn thích ăn thịt gà hơn.”
“Con bé này, mẹ còn không biết con có suy nghĩ gì sao, bỏ đi, hôm nay nóng như vậy, mau về nhà đi.” Mẹ Lục lau mồ hôi trên mặt, cầm cái liềm đi ra đồng.
Lục Giai Giai thu dọn đồ đạc đặt vào trong giỏ, vừa định đi lại thấy Lục Thảo lén lén lút lút đi về phía Tiết Ngạn.
Cô lập tức cúi người, giấu mình trong đồng lúa, lén nhìn về phía cách đó không xa, cũng không biết Lục Thảo và Tiết Ngạn nói gì mà hai người đi vào trong rừng.
Cô liếc mắt nhìn dưới tàng cây, thấy siêu nước màu lục của mình đặt ở đó.
Lục Giai Giai vừa định qua trực tiếp lấy rồi về nhà cho xong, thì cách đó không xa truyền tới tiếng kêu: “Trí thức Châu sùi bọt mép rồi…”
Gì cơ? Châu Văn Thanh sùi bọt mép, Lục Giai Giai lập tức xốc lại tinh thần, cô đứng dậy nhìn động tĩnh cách đó không xa với vẻ hào hứng.
Châu Văn Thanh từ nhỏ chưa từng chịu khổ gì cả, người lớn lên lại trắng trẻo, cầm cái liềm còn chưa gặt được bao lâu tay đã nổi mụn nước, cánh tay càng khỏi cần nói đến, bị lúa mạch chọc vào vừa ngứa vừa đau, ngay cả chân cũng bị gốc rạ cứa tóe máu.
Hơn nữa khi cha Lục phân địa giới cho anh ta còn cố tình chọn chỗ lồi lõm không bằng phẳng, như vậy không chỉ làm tăng xác suất bị cứa vào chân mà lúa còn vô cùng khó gặt.
Châu Văn Thanh không biết mình đã làm bao lâu, anh ta chỉ cảm thấy mình sắp chết mất thôi.
Ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu lên người anh ta giống như hóa hơi toàn bộ nước trên người anh ta vậy.
Châu Văn Thanh đứng dậy, trước mắt lại tối sầm, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất.
Nhưng trong lúc nhất thời không ai phát hiện ra.
Đợi đến khi người khác phát hiện ra thì anh ta đã sùi bọt mép đầy miệng.
Tình hình nguy cấp, thôn dân vội vàng cõng anh ta ra dưới tàng cây, người đàn ông vốn nho nhã điềm đạm nay sắc mặt đỏ gay, miệng bong da khô, đột nhiên nhìn như vậy lại trông giống siêu thuốc không sống được bao lâu nữa.
Thôn dân có kinh nghiệm với say nắng, vội hỏi người xung quanh: “Có ai còn nước không, cho anh ta hạ nhiệt trước đi.”
Lúc này đã gần đến trưa rồi, trên cơ bản nước của thôn dân đều đã uống hết sạch.
“Tôi có!” Lục Giai Giai đi tới từ cách đó không xa, trên mặt treo nụ cười mỉm thương mại, giả đò chẳng biết chuyện gì mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“… Trí thức Châu say nắng rồi.” Mọi người nhao nhao đoán mò có phải Lục Giai Giai vẫn còn tình cảm với Châu Văn Thanh hay không.
“Ồ.” Lục Giai Giai hơi nhướn mày, gương mặt nhỏ nhắn linh hoạt nhăn lại, cô cầm giỏ đi tới trước người Châu Văn Thanh, quai hàm căng lên: “Tôi có nước, để tôi cho.”
Trong lòng Trương Đào nhạt thếch như nước lã, anh ta đã từng thấy Lục Giai Giai thích Châu Văn Thanh đến thế nào.
Có thể nói chỉ cần Châu Văn Thanh xuất hiện là trong mắt cô không còn chứa một ai khác nữa.
Bây giờ mọi người đang đồn Lục Giai Giai không nhìn trúng Châu Văn Thanh nữa, nhưng Trương Đào không tin, tình cảm sâu đậm như thế làm sao có thể từ bỏ dễ dàng đến vậy được.
Trương Đào đi lên: “Đồng chí Lục, cô đưa nước cho tôi, để tôi chăm sóc trí thức Châu cho.”
“Không cần, tôi muốn đích thân làm.” Lục Giai Giai lộ ra bốn cái răng, cười vừa ngoan vừa ngọt, cô nói: “Anh có thể giúp tôi đặt anh ta nằm thẳng được không?”
Trương Đào khó chịu đến mức thậm chí còn không thèm giả bộ cười: “Được…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận