Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 114: Thêm đi, đừng để đến lúc đó hỏng hết

Trương Thục Vân đổ một ít rau xào ra đĩa, Lục Giai Giai thấy đầy hơn nửa cái chậu mà chị cả chỉ múc hai nửa thìa từ bên cạnh, trong lòng không thể nói là không khó chịu.
Hôm nay công việc thể lực của mọi người đều rất nặng, chỉ một chút thịt này hoàn toàn không đủ chia nhau.
Lục Giai Giai: “Chị cả, chị thêm một ít nữa đi, trong nhà vẫn còn hai con cá, thịt gà vẫn còn lại hơn nửa, đừng tiết kiệm như vậy.” Trời nóng như thế cũng không thể ăn đến tận mùa đông được đi?
Người ở thời đại này đều tiết kiệm quen rồi, không nỡ cho thêm, chủ yếu là Trương Thục Vân cũng sợ bị mắng.
Nhưng Lục Giai Giai không sợ, cô đi qua cầm cái muôi sắt lên, trực tiếp múc hai muôi lớn bỏ vào nồi, lại bảo: “Hôm qua còn lại nửa con cá, lát nữa em sẽ nấu bằng bình gốm.”
“… Có thể nấu được không?” Trương Thục Vấn xoa tay, mẹ chồng cô ta cũng không dặn thế.
“Em nấu, dù sao tối qua lúc mẹ em nấu em cũng đã thấy các bước rồi, chị yên tâm, chắc chắn có thể nấu ngon được như mẹ em.” Lục Giai Giai thiếu điều vỗ ngực đảm bảo.
Trương Thục Vân: “…” Vấn đề là cái này sao?
Lục Giai Giai nói xong đã bận rộn làm việc, Lục Hoa cần mẫn giúp cô nhóm lò, gần đây cô bé phát hiện ra giúp cô út có thể ăn được nhiều thịt.
Chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.
Buổi trưa, người nhà họ Lục còn chưa vào sân đã ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt.
Hàng xóm xung quanh đều thèm muốn chết, vội hỏi: “Đại Nha, nhà các bà nấu gì mà thơm thế?”
Bụng của mẹ Lục réo ùng ục, nhưng trên mặt lại vẫn u ám.
Đứa con dâu ăn hại này sẽ không nấu hết thịt luôn đấy chứ? Có biết sống không đấy?
Bà ta đáp: “Có thể nấu cái gì được? Chắc chắn là thịt heo rừng rồi, tôi bảo các người này, thịt heo rừng phải ăn hết thật nhanh, bằng không qua hai ngày nữa sẽ hỏng.”
“Cũng đúng, cũng đúng…” Hàng xóm cũng vội vàng về nhà ăn thịt heo rừng.
Mẹ Lục mặt mày u ám đẩy cửa, mấy người phía sau không dám ho he một tiếng nào.
Ngược lại Điền Kim Hoa lại vui khi thấy người gặp hòa, ngày thường bà chị dâu này của cô ta luôn cẩn thận dè dặt, không ngờ hôm nay cũng có thể đụng đến lông mày của mẹ chồng rồi.
Cả gia đình đi vào cửa đã nhìn thấy Lục Giai Giai đang ngồi xổm trong bóng râm bên dưới tàng cây, mà lửa trong lò lại đang cháy rất vượng.
Cô thấy mọi người đi vào, lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, nở nụ cười rất ngọt ngào, thậm chí còn cố tình quẹt một ít tro đen lên mặt mình ra vẻ mình đã cố gắng rất lâu: “Cha mẹ, cha mẹ thấy cá con nấu có thơm không, hôm qua lúc mẹ nấu con đã nhớ phải thêm những gì, hôm nay đặc biệt nấu canh cá cho cha mẹ ăn đó.”
Không có cách nào khác, dù sao cô cũng tự tiện nấu cá mà, lỡ như mẹ Lục nổi nóng làm liên lụy đến người khác thì phải làm sao?
“Ôi, con gái tôi!” Mẹ Lục lập tức phản ứng lại, vỗ đét một cái lên đùi mình, nói với con trai: “Tụi bây nhìn em gái út của tụi bây hiếu thuận bao nhiêu, cá là nó bắt mà còn nấu sẵn cho chúng ta nữa, đừng tưởng tao không biết, nó là sợ tụi bây ốm người mới cố tình nấu cho tụi bây ăn.”
Ba anh em lại được phen cảm động.
Lục Giai Giai đã có thể tập thành thói quen, chấp nhận cảnh tượng này rồi.
Rất nhanh cơm đã nấu xong, mẹ Lục liếc mắt nhìn thịt heo rừng trong nồi rồi lại liếc mắt nhìn Trương Thục Vân, Lục Giai Giai lập tức bảo: “Mẹ, mẹ ngửi xem món này có thơm không? Thịt heo rừng trong nồi đều là con thêm vào đó, bây giờ đang lúc thu hoạch bận rộn như thế, con không muốn thấy mọi người vì tiết kiệm chút thịt heo rừng này mà tổn hại sức khỏe đâu.”
Lục Giai Giai chớp đôi mắt chỉ chực khóc, tốc độ nước mắt dâng lên vừa đúng lúc.
Trương Thục Vân: “…”
Cô ta phát hiện ra thiên phú diễn xuất của cô em chồng này cũng rất mạnh, quả nhiên là sức mạnh di truyền lớn!
“Thêm đi, đừng để đến lúc đó hỏng hết.” Cha Lục sợ con gái khóc lập tức giải quyết dứt khoát.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn ông ta, trong lòng lại cười ha ha.
Con gái thương ông ta, sợ là trong lòng đã sớm vui muốn chết rồi đi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận