Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 119: Chị dâu Điền, ly hôn đi! 2

Được Lâm Phong đỡ, cô ả từ từ đứng dậy, ôm ngực nhíu mày: “Chị dâu Điền, không ngờ quốc gia thành lập đã lâu như vậy rồi mà tư tưởng của chị vẫn còn lạc hậu như thế. Chị đã bị đánh thành ra thế này mà vẫn không muốn ly hôn sao? Tôi nói cho chị biết, ly hôn mới là đường ra của chị, tôi biết trong lúc nhất thời chị rất khó chấp nhận nhưng tôi cũng vì tốt cho chị thôi!”
“Mày cút ngay cho bà!” Điền Kim Hoa giơ cái chạy gỗ trong tay.
Bây giờ cô ta đã xác định La Khinh Khinh này cố tình tới đây gây sự.
Mụ nội nó, tưởng cô ta dễ bắt nạt lắm sao?
Điền Kim Hoa nổi giận lao lên đánh La Khinh Khinh.
Lâm Phong nhanh chóng duỗi tay đỡ một nhát chày thay La Khinh Khinh, Điền Kim Hoa quanh năm làm việc đồng áng nên sức không nhỏ, vậy mà lần này thật sự đánh cánh tay của Lâm Phong tê rần.
Ả điêu phụ này!
Lâm Phong điên lên, trở tay vả Điền Kim Hoa một cái!
Nông thôn ở thời đại này cũng không có sản phẩm giải trí điện tử gì cả, buổi tối trên cơ bản hơn tám giờ là Lục Giai Giai đã đi ngủ, sáu giờ sáng mới tỉnh.
Hơn nữa cô cũng không phải làm việc nặng nhọc gì cả, cho nên buổi trưa nằm trên giường rất lâu cũng không chợp mắt được.
Ánh mặt trời di chuyển về phía tây từng chút một, Lục Giai Giai lăn tới lăn lui trên giường cuối cùng cũng hơi buồn ngủ rồi, nhưng đúng lúc này, cửa lớn bên ngoài bị gõ vang rầm rầm.
Giọng nói ngoài cửa rất to: “Đại Nha, Đại Nha, con dâu thứ nhà bà bị người ta đánh kìa...”
Cái gì? Điền Kim Hoa bị người ta đánh?
Cơn buồn ngủ vừa mới kéo tới của Lục Giai Giai lập tức tan thành mây khói, cô ngồi bật dậy trên giường, đi giày rồi chạy ra ngoài cửa.
Lúc này, cha Lục và mẹ Lục cũng đã ra ngoài.
Mẹ Lục đang ngủ ngon, mặt mày đen như đít nồi ra mở cửa.
Bà Lý hàng xóm đứng ngoài cửa nôn nóng nói: “Đại Nha, bà mau ra xem sao đi, con dâu thứ nhà bà xảy ra xung đột với thanh niên trí thức, mặt bị đánh sưng vù lên rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của mẹ Lục càng nặng nề hơn, tuy Điền Kim Hoa thiếu đòn nhưng cũng chỉ có người nhà họ Lục bọn họ có thể đánh.
Bây giờ bị người ngoài dạy dỗ, mặt mũi của người nhà họ Lục bọn họ còn biết để ở đâu?
Bà Lý bảo: “Tôi cũng không rõ cho lắm, hình như là trí thức La đó, ôi, chính là trí thức La và Lâm Phong kia, hai người bọn họ thông đồng đánh một mình con dâu nhà các bà, mặt bị đánh sưng tấy cả lên, còn không phải tôi vội chạy về đây gọi bà hay sao?”
“Cái gì? Vả mặt á, còn đánh sưng cả mặt!” Mẹ Lục trừng mắt với vẻ hung dữ.
Đây không phải là đánh vào mặt nhà họ Lục bọn họ hay sao?
Đặc biệt là trí thức La đó, lần trước muốn cướp công việc của con gái bà ta, còn chưa đến vài ngày lại bắt đầu đánh người nhà bọn họ, thật sự muốn lật trời đúng không?
Cha Lục cũng sa sầm mặt mũi, lúc này, người nhà họ Lục đều nghe thấy tiếng mà chạy ra.
“Mẹ, sao vậy ạ?” Lục Ái Quốc siết chặt nắm tay, cơ bắp trên cánh tay gồ lên.
Mẹ Lục quay đầu cầm đòn gánh trong nhà, nhìn ba đứa con trai chạy ra ngoài rồi vỗ một cái lên đùi mình: “Mặt của Điền Kim Hoa để người ta đánh rồi, thế này đúng là không coi nhà họ Lục chúng ta ra gì, đánh vào mặt cả gia đình chúng ta, tụi bây đi bắt tên đó cho tao, ngược lại tao muốn xem mấy thanh niên trí thức này ngang ngược cỡ nào!”
Lời này vừa dứt, ba anh em đã cầm chày gỗ trong nhà lên, ngay cả Đại Sơn và Thạch Đầu cũng cầm đá trong nhà.
Cả gia đình giống nhau, ngoại trừ Lục Giai Giai đang nhìn tiến triển sự việc với vẻ mặt ngơ ngác thì người nào trông cũng hung thần ác sát cả.
Mẹ Lục vẫy tay với con gái cách đó không xa: “Giai Giai, qua đây.”
Lục Giai Giai nhìn xung quanh, xem có thứ gì tiện tay hay không, cuối cùng cầm cành liễu mà buổi trưa mẹ Lục đã dùng.
Cô ưỡn thẳng lưng, trong lòng cũng biết hôm nay chắc chắn không đánh lại được, dù sao cha Lục cũng là đại đội trưởng, nhà họ Lục bọn họ nhất định phải dùng lý thuyết phục người.
Nhưng khí thế vẫn phải có, không ra tay mà vẫn có thể dọa người ta hãi hết vía.
Đây chính là hiệu quả trấn nhiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận