Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 120: Lại giẫm vào chân Tiết Ngạn!

Lục Giai Giai thậm chí còn do dự xem có nên thay bộ đồ khác hay không vì bộ váy này của cô không đủ hiệu quả trấn nhiếp!
“Mau qua đây.” Mẹ Lục lại giục.
Bao nhiêu năm chưa đánh nhau rồi, bà ta phải cho con gái mình thấy uy phong của một bà mẹ như bà ta.
Cũng phải cho Lục Giai Giai hiểu rõ cô có nhà họ Lục làm chỗ dựa, sau này không cần chịu thiệt thòi.
Lục Giai Giai thấy cũng không kịp thay đồ nữa, đành chạy qua đó.
Cả gia đình lớn chậm rãi ra cửa, bác cả Lục đã sớm dẫn hai đứa con trai nhà mình đứng đợi ở ngoài cửa, vừa thấy cha Lục ra ngoài đã trực tiếp gia nhập vào đội ngũ, bác gái cả Lục thì xắn tay áo, trong tay cầm cái xẻng xào đồ ăn.
Thôn dân ra ngoài xem náo nhiệt cũng bị một màn trước mắt dọa sợ.
Trừ một đại đội trưởng là cha Lục ra thì con trai nhà họ Lục người nào cũng cường tráng, cao lớn khỏe mạnh, đặc biệt là Lục Nghiệp Quốc đánh nhau còn lợi hại hơn, lúc nhỏ gần như đã khiêu chiến với toàn bộ chàng trai trẻ tuổi trong thôn một lượt cùng Triệu Xã Hội.
Lục Nghiệp Quốc vừa bốc đồng vừa tàn nhẫn, đánh nhau không cần mạng, còn vô cùng hiếu thuận, nên không ai dám tùy tiện chọc vào anh ta.
Thế này cũng thôi đi, còn có cả nhà Lục Kiến Quốc nữa, anh em đồng lòng, cộng vào cũng hơn hai mươi người, khiến nhà nào cũng phải suy nghĩ cân nhắc.
Lúc đi được nửa đường, Lục Giai Giai quay đầu liếc mắt nhìn đội ngũ.
Ba anh trai của cô đều lộ hết cơ bắp ra ngoài, gương mặt căng chặt, ba người đều vây phía sau cô.
Mà Trương Thục Vân ngày thường không nói tiếng nào nhưng ở bên ngoài cũng vô cùng đanh đá, bằng không cứ thử xem móng tay của cô ta có nhọn hay không.
Hai bà chị dâu họ phía sau càng khỏi cần nói, còn hung hãn hơn cả Trương Thục Vân, đôi mắt trợn trừng, bộ dáng một giây sau sẽ lao vào đánh nhau ngay.
“...” Chỉ sợ trong đội ngũ này có mỗi mình cô không biết đánh thôi.
Mẹ Lục đi đằng trước suy nghĩ suốt cả một đường, cho dù có phải lỗi của Điền Kim Hoa hay không thì hôm nay cô ta cũng phải diễn thật tốt, giả bộ thành người bị hại không được thì về nhà bà ta sẽ đánh chết cô ta.
Khi cả gia đình đến nơi, Điền Kim Hoa đang túm cánh tay của Lâm Phong đánh, vừa khóc vừa gào lên, biểu hiện chơi xỏ vô cùng nhuần nhuyễn.
Điền Kim Hoa cho rằng lần này mình có lý, cho dù có bị điều tra cũng không sợ.
Ả tiện nhân La Khinh Khinh này lại dám khuyên cô ta ly hôn, có chỗ nào là cô ta không chiếm lý không?
Lâm Phong cố gắng muốn giãy khỏi Điền Kim Hoa, thật ra sau khi anh ta vả Điền Kim Hoa một cái xong cũng thấy hối hận rồi.
Mấy ngày trước khi bị ba anh em nhà họ Lục vây quanh, bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ bắp chân đó của Lục Cương Quốc.
Nếu như hai người bọn họ thật sự đánh nhau, e rằng anh ta thật sự không đánh lại được Lục Cương Quốc.
Lâm Phong dùng sức hất Điền Kim Hoa ra, vừa quay đầu đã nhìn thấy người nhà họ Lục bước qua với khí thế hừng hực, đột nhiên hai chân có hơi mềm nhũn, răng cũng thấy đau.
Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ như in một quyền bị đánh đó, lần đó không chỉ mặt sưng vù mà răng còn lung lay mất hai cái.
Tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng anh ta vẫn che cho La Khinh Khinh ở phía sau.
La Khinh Khinh ở bên này nhìn thấy người nhà họ Lục kéo tới đông đảo cũng nuốt nước miếng, cô ả vốn chỉ muốn khuyên Điền Kim Hoa, không ngờ sự việc lại xé ra to như thế.
Mẹ Điền vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt vừa thấy bộ dạng hung thần ác sát của mẹ Lục, chỉ sợ liên lụy đến mình nên lập tức kéo con trai chạy mất.
Đến nơi, người nhà họ Lục đồng loạt vây quanh ba người, mẹ Lục nhìn La Khinh Khinh và Lâm Phong ở bên trong đang cố gắng bình tĩnh như thường từ trên cao xuống, lời lại nói với Điền Kim Hoa: “Không có tiền đồ như vậy à, kêu cô đi giặt quần áo một bữa đã bị người ta đánh, hơn nữa mặt còn bị đánh thành ra như vậy còn cố đứng dậy làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận