Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 129: Sao thế?

Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Giai Giai đang vô cùng khẩn trương, chỉ bình tĩnh ừm một tiếng.
Lục Giai Giai ở bên này vừa nói vừa quan sát cẩn thận vẻ mặt của Tiết Ngạn, thấy sắc mặt anh cũng không xuất hiện vẻ khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không dám cách quá xa, chỉ sợ con heo rừng hồi phục lý trí sẽ lồng lộn lên.
Vì thế cô ngoan ngoãn trốn sau lưng Tiết Ngạn, thò cái đầu nhỏ ra nhìn.
“Trốn sau cái cây.” Tiết Ngạn dùng tay ấn đấu Lục Giai Giai về.
Lục Giai Giai xoa thái dương bị ấn đỏ, dặn dò: “Vậy anh phải giết nó luôn trong một lần đấy nhé, tuyệt đối đừng để nó có cơ hội phản ứng lại.”
“Ừm.”
Lúc này Lục Giai Giai mới yên tâm chạy ra trốn phía sau một cái cây gần đó.
Cái liềm trên tay Tiết Ngạn vô cùng sắc bén nhưng lại cong, anh cần phải một đao cắt đứt động mạch của con heo rừng.
Bởi vì heo rừng không nhúc nhích, Tiết Ngạn tìm được một vị trí tốt, cơ bắp trên cánh tay căng lên, đôi mắt đen như mực càng lúc càng u ám, trên tay vừa dùng sức, lưỡi liềm đã cứa vào thịt con heo rừng.
“Grào!” Con heo rừng đau đớn kêu gào một tiếng, nhảy dựng lên tại chỗ, Tiết Ngạn đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức tránh sang một bên.
Lần này Tiết Ngạn chọn được góc độ tốt nên trên người không dính máu, anh đứng trước người Lục Giai Giai, hoàn toàn che chắn cô.
Lục Giai Giai bám lên đầu vai anh, nhìn bên ngoài với vẻ tò mò.
Tiết Ngạn u ám nhìn: “Lần này không sợ nữa sao?”
Lần trước thấy trên người anh dính máu, đôi mắt còn tràn đầy vẻ sợ hãi!
Lục Giai Giai mở to đôi mắt ngấn nước, rụt cái đầu lại, nhỏ giọng đáp: “Lần này cũng hơi sợ nhưng không phải có anh ở đây rồi sao?”
Cô không biết câu nói này có tính trêu chọc cỡ nào, nhưng cô chỉ đang thẳng thắn khen năng lực của anh rất mạnh mà thôi.
Cổ họng Tiết Ngạn lập tức như bị tắc, anh không nói tiếng nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai.
“Sao thế?” Lục Giai Giai bị nhìn chằm chằm mà da đầu run lên, chớp mắt nhìn anh.
Tiết Ngạn hé miệng vừa định nói thì tiếng con heo rừng ngã xuống đất và tiếng gọi của mẹ Lục vang lên từ cách đó không xa.
Cha Lục dẫn ba đứa con trai chạy tới đây, bọn họ cảm giác được sự khác thường trong giọng nói đứt quãng của Đại Sơn nên không dám gọi những người khác.
“Giai Giai…” Mẹ Lục chạy đến nơi nhìn thấy con heo rừng ngã trên mặt đất và Lục Giai Giai bình an vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời hai chân mềm nhũn, cũng may cha Lục đỡ được nên mới không ngã xuống đất.
Lục Giai Giai muốn chạy qua nhưng lại thu chân về.
Thẳng cho đến lúc này, cô mới phát hiện ra ở thời đại này cô vẫn chưa có một người mà mình có thể tin tưởng thật sự.
Cơ thể của Lục Giai Giai trốn sau lưng Tiết Ngạn, mở miệng đáp: “Con không sao.”
Cha Lục thấy hai người cách nhau rất gần, sắc mặt sa sầm nhưng rất nhanh đã nhịn về, ông ta gọi: “Giai Giai, qua đây.”
“… Vâng.” Lục Giai Giai đi ra khỏi phía sau Tiết Ngạn, lúc được nửa đường còn quay đầu nhìn anh.
Bây giờ đối với cô mà nói, nhà họ Lục là người chưa hiểu rõ, dường như Tiết Ngạn còn an toàn hơn người nhà họ Lục.
Cha Lục và mẹ Lục thương con gái như thế, nếu như biết cô không phải nguyên chủ, nói không chừng sẽ xé xác cô mất.
Trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng mẹ Lục đánh La Khinh Khinh, tim bất chợt đập loạn, cô sẽ không bị đánh một trận tơi bời hoa lá như vậy chứ?
Lục Giai Giai càng nghĩ càng sợ điếng người, khi cách người nhà họ Lục chỉ còn lại ba, bốn mét nữa, bước chân của cô dừng lại, có làm thế nào cũng không muốn bước thêm một bước.
Mẹ Lục thấy con gái có hơi sợ mình, tưởng cô bị con heo rừng dọa sợ mới nhấc chân muốn chạy tới ôm cô, nhưng động tác này quá thô lỗ, theo góc độ của Lục Giai Giai trông giống như bà ta nhào tới vậy.
Cô nhớ trước khi mẹ Lục đánh La Khinh Khinh cũng có động tác như thế.
Vì thế Lục Giai Giai quay người chạy về chỗ Tiết Ngạn, nhanh như chớp trốn sau lưng anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận