Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 137: Không muốn ăn cho lắm

“Không muốn ăn cho lắm.” Cả người Tiết Ngạn đều rất nặng nề và u ám, anh cầm cái bánh rau dại kẹp với thịt heo rừng lên.
Tiết Khiêm đảo mắt một vòng, bảo: “Em rất thích ăn, em cảm thấy chị Giai Giai quá tốt, vậy mà lại tặng thịt thỏ cho chúng ta.”
Cánh tay của Tiết Ngạn dừng lại, quành sang bên gắp thịt thỏ trong bát.
Tiết Khiêm thấy cách này hữu hiệu, chỉ bất đắc dĩ cúi đầu gắp thịt.
Anh cả của cậu bé vẫn rất khó hiểu, nhưng vừa nhắc đến là Lục Giai Giai tặng đã lập tức luyến tiếc không thể không ăn.
Lúc này, Tiết Dương lén lút gắp một miếng thịt, bị Tiết Ngạn nhìn thấy, cậu bé vừa ăn vừa khóc: “Sau này em sẽ không nói mấy lời xấu như cô gái xinh đẹp xấu xa nữa đâu...”
Tiết Ngạn: “...”
...
Phía bên nhà họ Lục đã dọn dẹp xong, tối nay cha Lục ăn uống vô cùng hài lòng, thịt thơm quá đủ vị khiến ông ta còn không nhịn được mà uống vài hớp rượu trắng.
Vì có hơi say nên cả người cũng không còn điềm tĩnh như bình thường.
Ông ta bận cả một ngày rồi, chuẩn bị leo lên giường ngủ nhưng một giây sau, cả người đã mất thăng bằng bị đá ngã xuống đất.
“Bà làm gì thế?” Cha Lục ngồi trên mặt đất có hơi ngây người.
Mẹ Lục rụt chân về, ngồi dậy trên giường với vẻ mặt rất tức giận: “Lão già chết tiệt nhà ông, tôi càng nghĩ càng thấy tức, con gái vừa mới quay về mà ông đã muốn gả nó ra ngoài, con gái tôi, tôi còn chưa thương đủ đâu, nhưng ngay cả đối tượng mà ông cũng đã nghĩ xong cho nó rồi!”
“...” Cha Lục đứng dậy phủi đất trên người, cũng thổi chòm râu với vẻ đau lòng: “Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Còn nữa, chỉ là xem giữa tụi nó có ý đó hay không thôi, còn có thể thành hay không cũng chưa chắc mà?”
Trên cái tủ trong phòng đặt một ngọn đèn dầu, gương mặt của mẹ Lục nổi bật dưới ánh đèn, bà ta trừng mắt nhìn, vẻ mặt hơi dữ tợn: “Dù sao bà đây cũng mặc kệ, trên người dương khí vượng thuộc hổ gì đó, tôi thấy ông chỉ muốn gả con gái ra ngoài sớm một chút thì có!”
“Tôi muốn gả con gái ra ngoài à, tôi chỉ hận không thể giữ con gái ở nhà cả đời đây này.” Sau khi cha Lục nói xong lời giận hờn lại thở dài hai tiếng.
Làm sao ông ta có thể nói ra lời giữ con gái cả đời, không gả đi được?
Cha Lục còn chưa kịp sửa lời thì đã bị mẹ Lục ngồi dậy đấm cho hai cái: “Lão già thối tha chết tiệt nhà ông, vậy mà lại dám nguyền rủa con gái tôi không gả đi được, có phải ông không muốn sống không?”
Cha Lục tránh đi, ông ta biết hôm nay vợ chỉ muốn tìm một người để trút giận, không có cách nào khác, ai kêu hai người bọn họ là hai vợ chồng cơ chứ, chỉ có thể lấy ông ta ra làm túi cát thôi.
“Chuyện này là tôi nhờ vả quan hệ tìm người hỏi đó, bà nói xem với tình hình này của Giai Giai lỡ như cơ thể lại bị cướp đoạt thì phải làm sao?” Cha Lục nhịn đau: “Tiết Ngạn thuộc hổ, trên người cậu ta vượng dương khí, tốt cho cơ thể của con gái chúng ta.”
“Sao ông biết là dương khí vượng!”
“Đến heo rừng còn nói giết là giết, dương khí còn chưa đủ vượng à, ở thời cổ đại người như vậy toàn giữ trong nhà cũng có thể trừ yêu tà rồi, còn nữa, cậu ta đã cứu con gái mình hai lần rồi, đây không phải là ông trời đang ám thị cho chúng ta biết sao?”
“...” Mẹ Lục im lặng vài giây, trực tiếp nằm thẳng lên giường, nhíu chặt đôi mày lại: “Nhưng nhà họ Tiết cũng nghèo quá, dưới cậu ta còn hai đứa em nữa, bên trên còn có một ông cha cơ thể không được tốt cho lắm, con gái mình gả qua đó không phải chịu tội hay sao?”
Đầu óc cha Lục có hơi choáng váng, bây giờ vẫn còn đang say, nhưng chuyện liên quan đến Lục Giai Giai ông ta đã nghiên cứu nhiều năm như vậy rồi, cho dù có say cũng vẫn rõ ràng mạch lạc: “Bây giờ quốc gia cũng không chú trọng vào vấn đề thành phần đến vậy nữa, có nhà chúng ta giúp đỡ, nhà họ Tiết còn có thể kém được sao.”
Đương nhiên mẹ Lục hiểu đạo lý này nhưng vẫn quay người: “Cứ xem sao trước đã, tôi thấy hai đứa tụi nó chưa chắc đã có thể thành.”
Không chỉ Tiết Ngạn mà cho dù bây giờ con gái bà ta có gả cho ai thì trong lúc nhất thời mẹ Lục cũng không có cách nào chấp nhận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận