Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 140: Chúng ta nên chúc phúc cho anh ta!

“Được thôi, rất có ý chí!” Lục Giai Giai thu chân mình về, cô nhìn mụn nước khắp tay và gương mặt sắp bị nắng hun đến bị thương đó của Châu Văn Thanh với vẻ tiếc hận, đôi mắt hạnh cười thành vầng trăng khuyết: “Thật ra tôi thật sự rất thông cảm với anh, rõ ràng chỉ cần cúi người lau một chút là được, nhưng cứ khăng khăng đòi làm việc đồng áng dưới ánh mặt trời gay gắt này, mệt biết bao!”
Cô ôm quyển sổ trong lòng, siết nắm tay làm ra tư thế cố gắng: “Tôi tin anh sẽ quen dần thôi.”
Cô quay người rời đi, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Châu Văn Thanh, cứ đợi đấy, còn có việc đồng áng mệt hơn ở phía sau cơ!
Lục Giai Giai dựa theo địa giới mà cha Lục đã chia để kiểm tra công điểm của mọi người, sau khi nhìn thấy không có ai khai man báo cáo gian dối mới quay người đi về, ai ngờ nửa đường lại thấy có một người được khiêng ra khỏi ruộng.
Lại có người bị say nắng!
Lục Giai Giai chạy đến định xem có gì cần giúp hay không, kết quả đi đến nhìn rõ mặt, vậy mà lại là Lâm Phong.
Gương mặt của anh ta sưng vù như gò đồi, Lục Giai Giai lắc đầu, một điểm này Lâm Phong thật sự hơn Châu Văn Thanh rồi.
Hôm trước Châu Văn Thanh bị đánh, răng còn bay mất một cái, nhưng hôm nay vết sưng trên mặt trên cơ bản đã giảm xuống.
Thanh niên trí thức ở bên cạnh tức điên người: “Đã nói không cho cậu ta làm nhiều như vậy mà cậu ta cứ đòi làm!”
Hửm?
Lòng tò mò hóng hớt của Lục Giai Giai lập tức xuất hiện, hỏi thanh niên trí thức bên cạnh: “Anh ta đã về quê được một khoảng thời gian rồi, làm cũng rất tốt mà, sao hôm nay lại ngất xỉu?”
Cô gái trẻ thò cái đầu lông xù của mình tới, rõ ràng cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
Trương Đào chủ động đi đến bên cạnh cô, giải thích: “Hôm qua La Khinh Khinh bị đưa vào thị trấn, bây giờ đang bị điều tra, Lâm Phong tin chắc La Khinh Khinh là người trong sạch, sợ cô ta rớt công điểm không có cơm ăn nên buổi sáng làm ba phần việc đồng áng của mình, lại vội vàng muốn làm ba phần cho La Khinh Khinh, kết quả làm vội quá nên mới thế này...”
Lục Giai Giai hé miệng với vẻ sững sờ: “Ồ, rất si tình nha.”
La Khinh Khinh lợi hại hơn cô gái chiếm đoạt cơ thể của cô đó nhiều, nhìn Châu Văn Thanh mà cô ta tìm là cái thứ gì đi, mà tuy Lâm Phong có hơi mù mắt nhưng lại thật lòng thật dạ đối xử với La Khinh Khinh.
Tình yêu ở thời buổi này ấy hả, không có thứ gì thuyết phục hơn bằng lòng giúp đối phương ra đồng làm việc đâu.
“Bây giờ cậu ta cứ đâm đầu vào làm, chúng tôi cũng không biết khuyên cậu ta thế nào?” Trương Đào thở dài và lắc đầu.
“Tại sao phải khuyên anh ta?” Lục Giai Giai không đồng ý với quan điểm này mà nói với vẻ nghiêm túc và chính nghĩa: “Trí thức Lâm vất vả lắm mới tìm được chân ái, các anh hẳn nên chúc phúc cho anh ta chứ!” Để anh ta cảm nhận được sự âm hiểm của xã hội.
Trương Đào mím môi với vẻ bất đắc dĩ, anh ta biết Lục Giai Giai vẫn còn ngấm ngầm tức giận Lâm Phong.
Cô gái trẻ rất nóng tính, đắc tội với cô rồi, cô sẽ nhỏ nhen ghi lên quyển sổ nhỏ, giống một con mèo nhỏ kiêu ngạo, giẫm vào đuôi nó thì nó nhất định phải cào lại mới thôi.
“Không khuyên nữa, dù sao cũng không khuyên được.” Trương Đào nhìn gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai, tiếp lời: “Đi lâu như vậy rồi, có khát không, tôi vẫn còn nước, mang một ít qua cho cô nhé?”
“Không cần đâu, tôi cũng nên về rồi.”
Hóng hớt thế là đủ, trời nóng như thế, còn ở lại đây làm gì?
Lục Giai Giai ôm quyển ghi chép trong lòng, vẻ mặt ngoan ngoãn và vô tội: “Tôi đi trước nhé, mọi người chăm sóc anh ta cẩn thận, đợi anh ta tỉnh lại thì kêu anh ta tiếp tục ra đồng làm việc, tuyệt đối đừng cô phụ dụng tâm tốt đẹp của anh ta với trí thức La.”
“...”
Lục Giai Giai quay người đi về, còn chưa đi được bao xa lại có tiếng hô vang lên: “Trí thức Châu xỉu rồi!”
“!” Cô dừng bước chân, quay đầu lại trông thấy Châu Văn Thanh được khiêng ra khỏi ruộng, tâm trạng tốt hơn gấp đôi.
Hôm nay là ngày tốt gì vậy, trong lòng thật sảng khoái.
...

Bạn cần đăng nhập để bình luận