Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 145: Anh cả, Lục Giai Giai tìm anh!

“Không phải mới được hai ngày thu hoạch thôi sao?” Ngón tay mảnh khảnh của Lục Giai Giai nắm cái giỏ: “Trời nóng như thế, mọi người ở ngoài đồng làm việc còn con thì ở nhà nhàn rỗi, trong lòng thấy không thoải mái.”
“Còn nữa, chúng ta có thịt ăn mà.” Lục Giai Giai cúi đầu nhỏ giọng nói vài câu bên tai mẹ Lục.
Mẹ Lục trừng to mắt mừng rỡ: “Thật?”
“Vâng, không dùng thì lãng phí lắm.” Lục Giai Giai cúi đầu: “Đợi buổi tối chúng ta đi chung.”
“Được được được.” Mẹ Lục kích động chỉ hận không thể vỗ lên đùi mình một cái, nhưng vẫn cưỡng chế nhịn lại.
Lục Giai Giai theo sát cò kè mặc cả, trừng to đôi mắt long lanh nước: “Mẹ, hôm nay mẹ có thể về nấu cơm được không, con muốn ăn cá dưa chua, đợi buổi tối mẹ về nấu cơm con sẽ ở bên cạnh nhìn, lần sau con sẽ tự nấu.”
“Sao có thể để con nấu được?” Mẹ Lục trừng mắt: “Mẹ về nấu, thuận tiện nấu luôn con thỏ đó.”
Mẹ Lục nghĩ đến đại tiệc tối qua, vậy mà mình cũng thèm rồi, mấy ngày này ăn uống thật sự tốt hơn năm ngoái.
Lục Giai Giai xách giỏ rời đi, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán, khi đến chỗ Tiết Ngạn đang làm việc, cô xách cái vò trong tay.
Vừa rồi cô phát hiện ra vẫn còn thừa ít nước, không thể đổ đi nhưng không biết Tiết Ngạn có uống không.
Có điều, Tiết Ngạn mới nói không cho cô tới đưa nước cho anh nữa, lỡ như cô còn đưa nước cho anh, liệu anh có nổi giận không?
Bỏ đi.
Lục Giai Giai quay người vừa định đi lại bị Tiết Dương nhìn thấy, cậu bé vừa gặt ở chỗ đối diện về, đang đứng dậy thì phát hiện ra Lục Giai Giai đứng cách mình mười mấy mét.
Nghĩ đến thịt thỏ hôm qua, Tiết Dương có hơi mất tự nhiên, cậu bé lạnh mặt: “… Lục Giai Giai xinh đẹp, chị tới đây tìm anh cả nhà tôi sao?”
“…” Lục Giai Giai xinh đẹp? Đây là cách gọi gì vậy?
Cô vừa định lắc đầu thì Tiết Dương đã gọi với tới chỗ cách đó không xa: “Anh cả, Lục Giai Giai tìm anh…”
Thái dương của Lục Giai Giai giật một cái.
Cô không có, cô không tìm, cô cũng không nói gì cả.
Tiết Ngạn đang gặt lúa nghe thấy tiếng gọi của Tiết Dương, bàn tay hơi run lên, suýt chút nữa thì cắt vào chân mình.
Anh ném cái liềm xuống đất, đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy Lục Giai Giai xách cái giỏ ở cách đó không xa.
Đôi chân dài của Tiết Ngạn đi nhanh tới, nhưng rất nhanh đã cảm thấy mình quá vội, vì thế giảm chậm tốc độ, chậm rãi đi qua.
Chỉ là trong quá trình này lại lau mồ hôi trên trán, phủi sạch đất trên tay mình, ngay cả quần áo cũng chỉnh trang lại.
Tiết Ngạn đi đến trước mặt Lục Giai Giai, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“…” Lục Giai Giai dùng nụ cười để che giấu sự lúng túng của mình, cô giơ cái giỏ trong tay: “Còn thừa ít nước, anh uống không?”
Tiết Ngạn nhìn cô.
Lục Giai Giai thấy vẻ mặt không có biểu cảm của anh còn tưởng anh nổi giận, cô nhỏ giọng bảo: “Em chỉ hỏi thôi mà, anh không cần giận, không uống thì thôi, em đi trước…”
“Đừng lãng phí.” Tiết Ngạn lấy cái giỏ trong tay Lục Giai Giai qua.
Anh quanh năm làm đồng, ngón tay thon dài nhưng lại có vết chai rất dày, lúc xẹt qua ngón tay của Lục Giai Giai lại có hơi ngứa.
Dưới đại thụ có một bóng râm nhỏ, Tiết Ngạn cầm cái giỏ đi đằng trước.
“Ừm.” Lục Giai Giai gãi ngón tay có hơi ngứa vài cái, đi theo phía sau.
Tiết Dương nhìn bóng lưng hai người mà liếm đôi môi hơi khô.
Cậu bé cũng muốn uống…
Nhưng nước này là Lục Giai Giai mang đến… cậu bé rất khó chịu, sớm biết thế đã không nói xấu cô rồi.
Lục Giai Giai mở bình gốm ra, vì nước phải đưa đến nhiều nên bình gốm khá to, cầm lên rất nặng, Tiết Ngạn nói: “Để tôi tự làm.”
Anh cầm lên rất nhẹ nhàng rót một bát nước, gập chân, uống một hớp to, yết hầu nhúc nhích lên xuống.
Vì làm việc đồng áng suốt thời gian dài nên trên người anh thấm một tầng mồ hôi mỏng, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí nóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận