Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 147: Tôi có thể cúi đầu trước cô!

Vừa mới đi được vài bước, Tiết Ngạn đã gọi cô, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ lúng túng: “Ngày mai cô vẫn tiếp tục mang nước cho tôi đi.”
“?” Lục Giai Giai nghiêng đầu nhìn.
Gốc tai của Tiết Ngạn càng đỏ hơn, nhưng ngoài miệng vẫn nói với giọng lạnh lùng: “Tôi vốn không muốn làm phiền cô nhưng tiểu tử Tiết Dương biết cô không đưa nước nữa, vừa khóc vừa gào khăng khăng đòi uống, tôi thật sự không có cách nào khác…”
Tiết Dương: “…” Đừng tưởng cậu bé không nghe thấy nhé.
Cậu bé vừa khóc vừa gào đòi uống nước bao giờ? Ngay cả nước vừa rồi còn chưa được một hớp.
Lục Giai Giai chợt hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, dù sao em cũng không có việc gì, có thể thuận tiện đưa qua đây.”
Cô đổi một tay khác cầm giỏ: “Vậy em đi trước nhé.”
“Ừm.”

Khoảng sáu giờ mẹ Lục về nhà bắt đầu nấu cơm, bà ta làm việc đồng áng rất nhanh nhẹn, một buổi chiều cũng làm được khoảng bốn công điểm, phần đất chưa làm xong thì để cho ba đứa con trai bù vào.
Ba anh em vừa nghe nói mẹ phải về nấu cá dưa chua còn nấu thêm cả thịt thỏ, lập tức vội làm hùng hục như trâu.
Điền Kim Hoa ở một bên vừa gặt lúa vừa khóc, sớm biết thế cô ta đã không miệng tiện rồi, kết quả bây giờ cả nhà ăn cá ăn thịt, chỉ có cô ta là ngày nào cũng ăn bánh bột ngô.
“Mẹ, sao mẹ lại biết nấu ăn như vậy ạ?” Lục Giai Giai hít một hơi, trong nháy mắt đã thèm muốn chết.
“Đều là lúc nhỏ học được đó! Nói ra thì mẹ và Điền Kim Hoa có hơi giống nhau, nhưng bà đây cũng không phải cái thứ ngu xuẩn đó…” Mẹ Lục nói đến đây lại phanh gấp, không quá bằng lòng để con gái biết về quá khứ của mình, bà ta dặn dò: “Đi lấy ít ớt đỏ dưới mái hiên về đây cho mẹ.”
“Vâng.” Lục Giai Giai đứng dậy đi hái ớt đỏ.
Bên ngoài nhà bếp Lục Hảo đang thay tã cho Lục Dạ, Lục Dạ vì không thoải mái mà khóc mãi, mẹ Lục nhìn mà có hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã thu lại tầm nhìn.
Bà ta vẫn tốt hơn loại phụ nữ đáng phiền lòng như Điền Kim Hoa gấp nghìn vạn lần, bốn đứa con trai của mình không có đứa nào chết đói, người nào cũng cường tráng khỏe mạnh, làm việc đồng áng đều rất giỏi, trong nhà cũng sung túc hơn gia đình bình thường.
Bắt đầu từ lúc bà ta gả vào nhà họ Lục cũng chưa từng khiến mẹ chồng mình lo lắng bao giờ, làm việc gì cũng có chừng mực, cũng không chiếm lời của người khác.
Đặc biệt là bà ta còn sinh được một đứa con gái xinh đẹp, mẹ Lục không nhịn được mà thấy tự hào hơn.
Khắp mười tám dặm thôn này nhà ai có đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn hiểu chuyện lại hiếu thuận như của bà ta.
Lại nhìn Điền Kim Hoa mà xem, con gái thì nuôi đến ngu người, con trai thì thì nuôi thành nhát gan yếu đuối.
Mẹ Lục lấy ớt đỏ mà Lục Giai Giai mang tới đi nghiền, sau đó bắt đầu hấp bánh bột ngô và nấu thịt thỏ.
Bảy giờ Lục Giai Giai đến chỗ làm việc ghi công điểm, hơn tám giờ cùng ba anh trai về nhà.
Đến nửa đêm, cửa phòng cô bị gõ vang, Lục Giai Giai sực tỉnh, ôm cái áo hôm qua của mình đi ra ngoài.
Cha Lục và mẹ Lục đứng ở bên ngoài, mỗi người xách một cái gùi sau lưng.
Lục Giai Giai cũng cầm cái gùi của mình lên.
“Đi thôi!” Cha Lục lấy cái gùi trên tay cô, chỉ sợ con gái mệt.
Ba người im hơi lặng tiếng rời khỏi nhà.
Bây giờ đã tờ mờ sáng, các thôn dân bận việc cả một ngày gần như ngả lưng lên giường là ngủ, trên đường lớn yên tĩnh không có lấy một bóng người.
Trưa nay Lục Giai Giai nói cho mẹ Lục biết chuyện máu của mình, vừa vặn hôm qua cô vì mê hoặc heo rừng mà quệt máu lên áo mình, có thể dùng để bắt cá.
Mẹ Lục nhỏ giọng thì thầm trên đường: “Tôi nói sao lần trước lại xuất hiện nhiều cá như thế, đó đều là vì máu của con gái tôi dính lên người Tiểu Thảo, hai người không biết đâu, mấy ngày nay người trong thôn ai nấy nhìn thấy Lục Thảo cũng đều gọi là phúc tinh, không phải là mạo nhận lợi ích của con gái tôi hay sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận