Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 148: Mẹ nói có lý

Cha Lục ở bên cạnh trầm giọng đáp: “Thế cũng vừa hay, lỡ như để người khác biết được chuyện của con gái mình, năm nào đó lại xuất hiện nạn đói, mấy người đói đến mờ mắt đó chắc chắn sẽ tới nhà ta cướp người.”
Hai người họ đều đã từng trải qua năm nạn đói, biết người đói đến phát hoảng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, một khi để người khác biết máu của Lục Giai Giai đặc biệt, khi không được ăn cơm còn không phải sẽ rút hết máu của con gái ông ta hay sao?
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Đương nhiên bà đây biết rồi, bằng không có thể để mấy đứa oắt con đó ở nhà ngủ, còn hai người chúng ta chạy ra ngoài bắt cá sao?”
Bà ta nói rồi lại thấy hơi không yên tâm, kéo tay Lục Giai Giai dặn dò: “Ngoại trừ cha mẹ ra, con không được nói cho ai hết, đặc biệt là mấy anh trai của con.”
Lục Giai Giai gật đầu, cô hiểu trong lòng.
Tuy rằng cô với bốn anh trai là anh em ruột nhưng đã định trước sẽ không mãi mãi chung sống trong một gia đình.
Anh em bọn họ sẽ có gia đình riêng của mình, cũng sẽ có con của mình, không ai có thể lường trước tương lai liệu có xảy ra bất hòa hay không?
Còn nữa, lỡ như các anh bất cẩn tiết lộ với chị dâu, chị dâu lại bất cẩn tiết lộ với nhà mẹ đẻ, sau đó nhà mẹ đẻ…
Đặc biệt là anh hai cô vừa ngốc vừa thật thà, lỡ như buột miệng nói ra trước mặt Điền Kim Hoa, cuối cùng chắc chắn người cả thôn đều sẽ biết hết.
“Vậy cá bắt được phải giải thích thế nào ạ?” Lục Giai Giai hỏi.
Mẹ Lục phất tay với vẻ không để ý: “Còn có thể giải thích thế nào nữa, cứ nói là anh ba con tặng, yên tâm đi, bà đây có chiêu rồi, đảm bảo bọn họ không ai dám hỏi nhiều đầu.”
Mặt trăng đêm nay khá sáng, ba người bọn họ đi được vài phút đã đến bên hồ, dạo xung quanh một vòng mới tìm được vị trí bắt cá tốt nhất.
Lục Giai Giai thả quần áo của mình vào nước và chà, trong đầu nghĩ đến cá, không ngờ chưa đến một lúc đã có một đàn cá to bơi tới dưới ánh trăng mờ ảo.
“Ôi chao, cha mẹ ơi.” Mẹ Lục vỗ đùi mình một cái chạy qua đó bắt cá, Lục Giai Giai cũng hào hứng cầm gùi của mình định bắt cá.
Cha Lục trực tiếp nắm tay cô kéo ra sau: “Cha với mẹ con làm là được, con ở bên cạnh canh đi.”
Hồ này sâu như thế, cha Lục vừa nhìn đã nghĩ đến cảnh Lục Giai Giai ngã xuống nước, ở nơi tối như hũ nút này cũng đừng để con gái ông ta ngã xuống.
“…” Lục Giai Giai xắn tay áo, ngẩng gương mặt nhỏ lên nhấn mạnh: “Cha, cá lần trước là con bắt đó, con đã có kinh nghiệm rồi.”
“Lần trước là ban ngày còn bây giờ là ban đêm, con ngoan ngoãn đứng ở đó là được.” Cha Lục nghiêm mặt, không cho phép từ chối.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì mẹ Lục đã bắt được hai con cá, bà ta thả cá vào trong gùi của Lục Giai Giai, nói một cách đúng tình hợp lý: “Con gái, không phải con muốn bắt cá sao, mẹ bắt một giỏ cho con trước, coi như là con tự bắt, không cần tốn sức, tốt biết bao nhiêu.”
Lục Giai Giai: “…”
Nhìn thấy cha Lục và mẹ Lục kiên trì như thế, Lục Giai Giai chỉ đành ngồi xổm tại chỗ nhìn cha mẹ mình bắt cá.
Nhiều cá quá, vừa vớt đã được một, hai con, rất nhanh đã đầy ắp ba cái sọt.
“Làm thế nào đây? Vẫn còn nhiều cá như thế.” Mẹ Lục trừng mắt, chỉ hận không thể vớt hết toàn bộ cá về nhà.
Cha Lục thì lại thở dài, ông ta thân là đại đội trưởng, nhiều năm như vậy vẫn luôn lo nghĩ cho thôn, cũng muốn để lại mấy con cá chưa vớt hết này cho người trong thôn nếm thử vị tươi mới.
Nhưng ông ta cũng hiểu một khi ông ta tốt vụng, thôn dân có khả năng sẽ đẩy nhà họ Lục bọn họ xuống vực.
“Đi thôi, quá đầy sẽ tràn, đủ ăn là được.” Cha Lục nhẹ nhàng xách cái gùi lên.
Hôm nay tổng cộng vớt được hai mươi con cá, đủ cho nhà họ Lục ăn một khoảng thời gian rồi.
“Mau về nhà thả mấy con cá này vào lu nước.” Cha Lục mỗi tay cầm một cái gùi, Lục Giai Giai ở bên cạnh giúp đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận