Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 149: Đợi đã, cô có hơi bối rối

Cha Lục đau lòng: “Tự cha cầm là được, chẳng qua chỉ là mấy con cá, cầm về nhà vẫn nhẹ lắm, còn nữa, mùi cá tanh nồng, đừng làm dơ quần áo.”
Lục Giai Giai chỉ sợ hai người họ mệt nên còn muốn kiên trì, nhưng lại nghe thấy mẹ Lục đi đến bên cạnh cô nói lý.
“Đúng đó, mẹ nhớ đây là gùi của con, dù sao cũng đều là cầm về nhà, ai cầm về nhà mà chẳng như nhau, đến khi đó cứ nói là con cầm về nhà không phải là được rồi sao, dù sao đây cũng là gùi của con, không tốn sức mà vẫn có thể cầm được về nhà, đây là bản lĩnh của con, con dựa vào bản lĩnh của mình cầm nó về nhà, không phải chính là con tự cầm về hay sao?”
Lục Giai Giai: “…” Đợi đã, cô có hơi bối rối.
Mẹ Lục vừa dứt lời đã nhẹ nhàng cầm một giỏ cá lên.
Bọn họ quanh năm ra đồng làm việc đồng áng nên tay chân đều có sức, còn nữa, bọn họ cầm là cái gì, là cá chứ gì nữa.
Cho dù có què một chân thì bọn họ vẫn có thể cầm về nhà thoải mái.
Lục Giai Giai tay không đi ở đằng trước với vẻ hoang mang, cha Lục và mẹ Lục theo phía sau cô.
Trời tối như vậy nhất định phải để con gái đi trước hai bọn họ mới có thể yên tâm.
Đến nhà, mẹ Lục cất bộ đồ dính máu của Lục Giai Giai đi, xem lần sau còn có thể dùng hay không.
Cha Lục thì lại vào nhà bếp.
Trước khi đi ngủ mẹ Lục đã sớm kêu con trai mình đi gánh một chậu nước to đặt ở bên cạnh, bà ta đổ cá vào bên trong, một đống đen sì lúc nhúc chen chúc với nhau.
Mẹ Lục đi vào nhìn thấy nhiều cá như vậy, cười đến nỗi nếp nhăn xô vào với nhau: “Thế này đủ ăn một thời gian rồi, đợi rảnh rỗi, tôi sẽ làm cá muối, đến khi đso có thể cất ăn dần.”
Lục Giai Giai nhìn cái lưng đen của con cá, lông mi rũ xuống, ngáp một cái.
Lần này mẹ Lục cũng gấp rồi: “Mau đi ngủ đi, lần này con gái mẹ cũng mệt rồi.”
Lục Giai Giai chớp mắt, tỏ vẻ: “Mẹ, con cũng có làm gì đâu.”
Mẹ Lục không đồng ý mà phân tích: “Sao lại không làm gì? Loại người làm việc thể lực như mẹ con và cha con thì ở đâu mà chẳng có, còn người làm việc kỹ thuật như con thì chỉ có một, không có con thì chuyện gì cũng vô nghĩa hết, nhưng không có cha mẹ, bản thân con vẫn có thể tự vớt cá, con nói xem người có cống hiến nhiều nhất có phải là con không?”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “… Nói như vậy đúng là con cống hiến nhiều nhất thật.”
Mẹ Lục tiếp tục: “Còn không phải à, cha mẹ đều được hưởng ánh sáng của con, còn có các anh trai và chị dâu của con nữa, bọn họ đều phải cảm ơn con, không có con, bọn họ có thể ăn được mấy con cá này sao? Sau này cố hết sức sai tụi nó làm việc, đây đều là tụi nó thiếu nợ con.”
Lục Giai Giai gật đầu sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, đứng ngây người vài giây cô mới quay người định đi ngủ.
Không thể nghe mẹ Lục nói lý tiếp, còn nói thêm lúc nữa cô sẽ cảm thấy mình là Quan Âm Bồ Tát giáng trần phổ độ chúng sinh mất.

Sáng ngày hôm sau Trương Thục Vân thức dậy định làm bữa sáng, nhưng vừa vào nhà bếp đã thấy cá đầy ắp trong chậu, sợ đến mức ngã bệt xuống đất.
“Mẹ, mẹ…” Cô ta luống cuống tay chân bò dậy, chạy ra khỏi nhà bếp kêu to.
“Gọi cái gì mà gọi? Mới sáng sớm ngày ra đã gào khóc thảm thiết, cũng không sợ dọa lũ trẻ sợ à.” Mẹ Lục vừa thắt dây rút trên áo, vừa đi ra ngoài.
“Mẹ, cá, có cá, nhiều lắm…” Trương Thục Vân thở phì phò, vội vàng dùng tay ra hiệu.
Tối qua lúc đi ngủ cũng chẳng có gì hết, sáng nay trong chậu lại xuất hiện nhiều cá như thế, cảm giác cứ như là mơ ấy.
“Tôi tưởng chuyện gì lớn lắm cơ, không phải chỉ là trong chậu có hơn hai mươi con cá thôi sao?” Mẹ Lục trợn trắng mắt.
Mẹ chồng cô ta biết?
Giọng của Trương Thục Vân kẹt ở cổ họng, trong lúc nhất thời sững sờ không biết nên nói gì mới phải.
Đây chính là thời đại ngay cả gạo còn không ăn được vậy hơn hai mươi con cá có khái niệm gì?
Trương Thục Vân cảm thấy đầu mình choáng váng quá, giống như rớt vào trong hũ gạo vậy.
Cô ta hỏi: “Vậy... vậy…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận