Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 150: Vậy mà cô lại nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình! 1

“Còn không phải nhờ phúc của con gái tôi!” Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Đây đều là em ba cô nhờ người gửi về, nhưng chỉ đích danh tên họ nói đây là tặng cho em gái nó, cho nên mấy con cá này đều là của con gái tôi, nhưng bà đây biết con gái tôi chắc chắn sẽ cho các cô ăn, xưa nay nó tốt bụng lương thiện, gà rừng thỏ rừng có khi nào không chia cho các cô không? Cá lần này chắc chắn cũng như thế, các cô thật sự được hưởng phúc lớn rồi đấy, cũng không biết kiếp trước làm được chuyện tốt gì mà bám được vào một cô em chồng như thế, ngày nào cũng có thịt ăn.”
Ngày thường Trương Thục Vân nghe mẹ Lục khen Lục Giai Giai cũng chỉ là nghe thôi, còn để trong lòng lại rất ít.
Nhưng bây giờ cô ta đã thay đổi thái độ, em chồng của cô ta tốt thật sự, gần đây không chỉ đưa nước cho bọn họ mà còn cho bọn họ mỗi ngày đều được ăn thịt.
Trương Thục Vân cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe: “Mẹ, sau này chúng con nhất định sẽ tốt với em.”
“Thôi đi? Chỉ mọc thêm mỗi cái miệng à.” Mẹ Lục bĩu môi, đi đến bên cạnh rửa mặt.
Khi Lục Giai Giai tỉnh dậy, cơm đã nấu xong hết, hôm qua cô thức đêm nên hôm nay dậy khá muộn.
Cô xoa mi tâm, cảm thấy đầu óc hơi nặng nề.
Lục Giai Giai cầm đồ đánh răng rửa mặt đi ra ngoài, còn chưa đến nhà bếp thì Trương Thục Vân đã bưng nước rửa mặt ra cho cô.
Cô ta cười rạng rỡ: “Em gái, mau rửa mặt đi, vừa vặn nước đủ ấm.”
Lục Giai Giai: “…”
Lục Giai Giai rửa mặt xong thì nhà họ Lục vừa vặn bắt đầu ăn cơm, Trương Thục Vân vội vội vàng vàng bưng một bát canh trứng gà đến trước mặt cô: “Em gái, em nếm thử xem nấu có mềm không? Nếu được thì sau này sẽ dựa theo độ lửa này.”
“…” Lục Giai Giai nâng mắt, hỏi: “Chị cả, chị sao thế?”
Hai mắt Trương Thục Vân đỏ hoe: “Không có gì, em gái, chị cả chỉ cảm thấy thẹn với lòng quá…”
Lục Cương Quốc có hơi lúng túng: “…” Sao nghe cứ mất tự nhiên thế nào ấy nhỉ?
Điền Kim Hoa thì lại ở một bên nghiến răng nghiến lợi, cô ta cúi đầu nhìn bát cháo loãng trong bát mình rồi lại nhìn thịt cá, thịt thỏ trong bát người khác, đôi mắt cũng hơi ẩm ướt.
Cô ta có thể lấy lòng em chồng một chút được không, đã hai ngày rồi không được ăn một miếng thịt nào cả, cô ta sắp thèm đến chết mất.
“Ăn cơm hết đi, nói mấy lời vô bổ đó làm gì, làm ra hành động thực tế cho bà đây rồi hãy nói sau.” Mẹ Lục đảo trắng mắt, nói với ba đứa con trai: “Tao cũng không trông mong gì ba đứa tụi bây sẽ thương em gái như thằng ba, chỉ cần sau này có đồ ngon đều nhớ đến em gái tụi bây là được, tụi bây nhìn xem con gái tao hào phóng bao nhiêu, hôm qua tao nói lén bán đi lấy tiền để lại làm của hồi môn cho nó, nhưng nó cũng không chịu, cứ đòi cho tụi bây ăn, sợ tụi bây mệt người.”
Ba anh em cúi đầu với vẻ mặt hổ thẹn, sau đó lại nhiều lần bày tỏ nhất định sẽ thương em gái, lúc này mẹ Lục mới chịu dừng.
“Còn nữa, mấy đứa nhỏ các cháu đều không thể nói chuyện trong nhà có cá ra ngoài, bằng không xảy ra chuyện rồi cá đều bị người cướp đi vậy bà đây sẽ lột da tụi cháu.” Mẹ Lục nói lời đe dọa, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Nếu như nhà họ Điền biết, phòng hai các người cút hết ra ngoài cho tôi.”
Đám trẻ đều rụt cổ, tỏ vẻ mình sẽ không nói.
Vất vả lắm mới có cá ăn, bọn trẻ mới không để người khác cướp đi đâu.
Điền Kim Hoa cũng rụt cổ: “Con sẽ không nói đâu ạ…”
Người nhà họ Lục hai ngày liền ngày nào cũng được ăn thịt nên mỗi sáng đi làm đều vô cùng có tinh thần.
Buổi trưa Lục Giai Giai lại nấu nước đỗ xanh rồi chạy ra ruộng đưa nước.
Khi đến chỗ Tiết Ngạn gặt lúa, cô vừa định gọi thì Tiết Dương đã gân cổ lên hô: “Anh cả, Lục Giai Giai lại đến tìm anh này…”
Tiết Ngạn đang ra sức gặt lúa dừng động tác lại, anh cách bờ đất khá xa nên không nghe rõ cho lắm, nhưng lại lập tức đứng dậy, Lục Giai Giai cũng nhìn thấy Tiết Ngạn, vẫy tay với anh.
Tiết Ngạn cầm cái liềm trong tay đi về phía Lục Giai Giai.
Cô thấy anh cách rất xa mới hỏi Tiết Dương ở gần nhất: “Em có muốn uống nước trước không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận