Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 153: Anh hôi quá!

Nấu nước đậu xanh cho bọn họ trước, tiếp đó mang ra giếng làm mát, sau đó lại đi xa như vậy để đưa nước cho bọn họ, nói thật, việc này cũng không nhẹ nhàng gì.
Ông ta dám đảm bảo nếu như con gái nhà khác có công việc này của con gái ông ta, sẽ không mấy ai tình nguyện đưa thêm nước gì đó, nấu cơm gì đó, cũng sẽ không đưa ra đề nghị đi ra sân phơi thóc nhặt rơm rạ, một mình làm vài công việc cả.
Vì cho dù không làm thì những người khác cũng không bới móc được lỗi sai gì, huống chi là gia đình lớn sống chung chứ không phải gia đình nhỏ của mình.
Mẹ Lục cũng phản đối: “Mẹ biết con hiếu thuận nhưng cũng không thể coi mình là trâu là ngựa được, bây giờ chúng ta vẫn chưa chia nhà, cho dù con làm có nhiều bao nhiêu cũng là gom chung hết, lỡ như lại gặp phải kẻ không có lương tâm, cô ta cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên”
Hơn nữa trời nóng như thế, ra sân phơi thóc trải thóc, nhặt rơm rạ, tuy rằng việc nhẹ nhàng nhưng cũng không dễ làm, mỗi ngày bụi bám đầy mặt, bà ta cũng không nỡ để con gái mình chịu tội.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi rồi bảo: “Bọn họ có cảm thấy là chuyện hiển nhiên hay không cũng không sao, bản thân con cảm thấy đáng giá là được, huống chi con cũng không làm vì bọn họ, con làm vì cha mẹ mà, nếu ra sân phơi thóc vậy con sẽ không đi đưa nước nữa, có mẹ ở bên cạnh trông chừng, con cũng không chịu thiệt được.”
Hốc mắt của mẹ Lục càng đỏ hơn, quay mặt qua một bên rơi nước mắt.
Thật sự lớn tuổi rồi, càng sống càng không bằng trước kia, vậy mà nói khóc là khóc.
Cha Lục thấy vợ lau nước mắt cũng thấp giọng bảo: “Cha với mẹ con sẽ không đồng ý, con gái, con đi đưa nước là được rồi.”
Lục Giai Giai biết mẹ Lục hiếu thắng nên không nhắc đến chuyện bà ta khóc, trong lòng lại kiềm chế bảo: “Vậy con làm một ngày trước đi, nếu không được thì không làm nữa, hơn nữa làm đồng nửa tháng, cố gắng thì sẽ qua thôi, cùng lắm thì qua mùa thu hoạch con cũng sẽ không làm nông nữa.”
Dù sao cô cũng có công việc của mình mà.
“Cái này...” Cha Lục liếc mắt nhìn mẹ Lục mặt mày đỏ gay với vẻ hơi lúng túng.
Nhưng Lục Giai Giai nhõng nhẽo năn nỉ, thái độ kiên quyết, cuối cùng cha Lục và mẹ Lục cũng quyết định chỉ làm một ngày thử xem.
Coi như là nghỉ ngơi một ngày.
Đợi người nhà uống xong nước, cô xách cái giỏ đi về.
“Lục Giai Giai, Lục Giai Giai...” Châu Văn Thanh ở cách đó không xa chạy tới.
Vừa rồi anh ta ở gần đó quan sát rất lâu, đợi người nhà họ Lục đều rời đi hết mới dám ra ngoài.
Lục Giai Giai quay đầu, Châu Văn Thanh trông còn thê thảm hơn cả hôm qua, tóc tai rối bù. Nếu như cho anh ta làm thêm vài ngày nữa, chỉ sợ sẽ giống ăn mày ở thời hiện đại quá.
Cô không nói gì mà đợi Châu Văn Thanh lên tiếng trước.
Châu Văn Thanh nôn nóng: “Hôm qua đã nói rõ rồi, tôi giúp cô lau giày thì cô sẽ giúp tôi chuyển một công việc nhẹ nhàng hơn, khi nào cô mới giúp tôi đây?”
Anh ta cảm thấy mình sắp chết ở ngoài ruộng mất, việc đồng áng chắc chắn là một trong những chuyện đáng sợ nhất trên đời này.
Cùng với Châu Văn Thanh tiến lại gần, Lục Giai Giai nín thở, cũng không biết có phải đối phương đã vài ngày rồi chưa tắm không mà trên người có mùi vừa hôi vừa chua lét vậy.
Lục Giai Giai đặt ngón tay bên cạnh mũi, tròng mắt đảo tròn, đáp với vẻ ngoan ngoãn: “Bây giờ đúng là có công việc nhẹ nhàng đấy, chính là đi chăn heo. Tôi nói cho anh biết, trước đây công việc này đều giao cho đồng chí nữ, hoàn toàn không đến lượt đồng chí nam đâu.”
“Chăn heo!” Châu Văn Thanh trợn trừng mắt, trong đáy lòng rối rắm và do dự.
“Đúng đó.” Lục Giai Giai đặt cái giỏ trong tay xuống, đếm các loại lợi ích khác nhau cho Châu Văn Thanh nghe: “Chăn heo không cần quá tốn thể lực cũng không cần phơi mặt dưới ánh mặt trời, rất nhiều đồng chí nữ giành nhau làm, cho anh làm một khoảng thời gian đã coi như đặc biệt chăm sóc anh rồi, hơn nữa một ngày được sáu công điểm đấy.”
Lục Giai Giai thấy Châu Văn Thanh vẫn luôn do dự mới bĩu môi: “Việc tôi có thể làm chỉ có nhiêu đây thôi, anh không muốn thì thôi vậy.”
Cô xách giỏ của mình quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận