Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 158: Đều tại trời nóng quá

Mẹ Lục nhìn ba đứa con trai ngu ngốc, không nhịn được mà đảo trắng mắt: “Còn không biết đường vào nhà à? Đứng ở ngoài cửa như cái cột, sao bà đây lại sinh ra ba thằng ngu như tụi bây cơ chứ.”
Lục Giai Giai chạy vào nhà, cô hơi khát, vội bưng canh hơi nguội lên húp một hớp, mẹ Lục đau lòng đến đỏ hoe mắt: “Sao lại khát thành ra như vậy hả? Mẹ múc một bát cho con.”
“Đều tại trời nóng quá.” Lục Giai Giai lau mồ hôi thấm trên trán, sau đó lại hào hứng hỏi: “Mẹ với cha mau nếm thử cá con nấu xem có ngon không?”
“Còn có thể không ngon được sao? Còn chưa vào nhà mẹ đã ngửi thấy mùi thơm rồi.” Thân là người hâm mộ não tàn trung thành, mẹ Lục há miệng là hót vang trời: “Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy cá dưa chua được nấu ngon như vậy đấy, còn ngon hơn cả nhà ăn trong thị trấn nấu, các anh trai, chị dâu của con vừa vào nhà đã thèm rỏ dãi đầy đất rồi.”
“…” Lục Giai Giai lặng lẽ uống một hớp canh, cô không nên hỏi mẹ mới phải.
Trương Thục Vân vừa vào cửa: “…”
Đúng là cô ta đói thật nhưng cũng không chảy nước miếng nhé…
Mẹ Lục khen con gái một bữa xong, sau đó quay đầu hô lớn ra ngoài cửa: “Ăn cơm!”
Chưa đến hai phút, trong nhà bếp đã chật kín người.
Hôm nay lại ăn cá, người nào cũng tươi cười ra mặt, thịt này cho dù ăn cả đời cũng không đủ.
Đặc biệt là làm đồng cả ngày, bụng đã sớm đói kêu rột rột rồi.
“Ăn cơm đi.” Mẹ Lục vung tay một cái.
Mọi người ăn được cá lại bắt đầu một vòng nịnh nọt lấy lòng mới.
Lục Ái Quốc mang vẻ mặt hào hứng: “Em gái, cá mà em nấu thật sự quá ngon, anh chưa bao giờ từng ăn món cá nào ngon như thế, vừa mềm vừa trơn, vừa thơm vừa cay.”
“Đúng, anh cả nói đúng, anh hai chỉ hận không thể một hơi ăn hết, cảm thấy xương cá cũng thơm nốt.” Lục Cương Quốc phụ họa.
Lục Nghiệp Quốc vừa ăn vừa mở miệng: “Thơm, đúng là thơm quá, nếu như em gái tới nhà ăn thị trấn làm đầu bếp chắc chắn có thể nổi tiếng như cồn.”
“Ngon, ngon…”
“…”
“…” Chỉ cần ăn được cá thì không có ai là không khen Lục Giai Giai, bản thân cô cũng nghi ngờ mình nấu có phải là thịt rồng hay không.
Tuy rằng mẹ Lục có hơi đắc ý nhưng vẫn lầm bầm: “Tay của con gái tao là để viết chữ chứ không phải để nấu cơm cho mấy đứa tụi bây ăn, một lần hai lần cũng thôi đi, đừng hòng sai khiến con gái tao cả đời.”
Người trên bàn cơm lập tức không dám ho he nữa.
Mẹ Lục lại nói: “Tao cũng không nỡ gả em gái tụi bây cho người ta để cả đời ở nhà bếp nấu cơm, nó nhất định phải gả cho một người biết nấu ăn, bằng không tao cũng không đồng ý.”
Trương Thục Vân nghĩ ngợi rồi mở miệng đáp: “Mẹ, đàn ông biết nấu cơm quá ít, phải từ từ…” chọn.
Cô ta còn chưa nói xong thì Điền Kim Hoa đã chen miệng vào: “Chị cả nói đúng đấy ạ, hơn nữa con cảm thấy con gái tỉ mỉ hơn đàn ông, đàn ông cẩu thả, không học được cách nấu cơm, em gái đúng là rất có thiên phú ở mặt nấu cơm.”
Lúc cô ta còn chưa gả đi mẹ cô ta đã dạy cô ta không thể để đàn ông vào bếp, nấu cơm nên là phụ nữ nấu, sao đến chỗ Lục Giai Giai lại khác rồi.
“Vớ vẩn!” Mẹ Lục chỉ hận không thể đánh chết cái thứ không biết xấu hổ như Điền Kim Hoa: “Ai nói đàn ông không học được cách nấu cơm, ai quy định phụ nữ phải nấu cơm cả đời?”
“Còn không phải đều là như thế hay sao?” Điền Kim Hoa không biết mình nói sai ở đâu.
“Cô nói đàn ông cẩu thả, không học được cách nấu cơm, vậy sao đầu bếp ở nhà ăn đều là đàn ông?”
Điền Kim Hoa: “…” Đầu óc giống như bị kẹt, không biết nên phản bác thế nào.
Mẹ Lục cười lạnh: “Từ xưa đến nay, mấy đầu bếp trong cung đó nào có ai là nữ, được rồi, đàn ông nấu cơm cho người khác có thể nghiên cứu ra một trăm linh tám món, về đến nhà thì thành đàn ông cẩu thả, không phân biệt được dầu muối tương dấm, tay nặng, không có thiên phú gì đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận