Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 161: Cô mắng Tiểu Viên

“Cô mắng Tiểu Viên?” Lục Cương Quốc tức giận đi về phòng, trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa.
Đều tại mụ vợ ngu ngốc này mà anh ta lại bị em gái mình chán ghét!
Điền Kim Hoa cũng không phục: “Tiểu Viên là con gái em, nó để em gái mình ngã, em mắng nó vài câu thì đã sao? Em là mẹ ruột nó, em không thể nói nó một câu được sao?”
Cô ta nói xong đã ôm Lục Dạ đang ngủ lên, ngón tay đụng vào chỗ bị thương: “Anh nhìn đi, Lục Viên để em nó ngã thành ra như vậy? Em không thể tức giận hay sao?”
Động tác của cô ta quá mạnh làm đau Lục Dạ, cô bé sực tỉnh khóc òa lên.
“Khóc khóc khóc, khóc cái mẹ gì, mày dám khóc thành tiếng bà đây sẽ đánh chết mày.” Điền Kim Hoa nói xong đã vung tay lên.
Lục Dạ lập tức nín khóc, cô bé sợ hãi rụt cổ lại.
“Cô làm gì?” Lục Cương Quốc duỗi tay đánh lên vai Điền Kim Hoa: “Lại đánh con gái, tôi hỏi cô có phải cô không muốn sống nữa không hả?”
“Lục Cương Quốc, tôi thật sự váng đầu mới gả cho anh!” Điền Kim Hoa nằm đó khóc bù lu bù loa.
“…” Lục Cương Quốc lầm bầm: “Lão tử cũng không muốn thế này nữa, đợi qua hai năm nữa con lớn rồi, lão tử sẽ ly hôn với cô.”
Tiếng khóc của Điền Kim Hoa từ từ nhỏ dần.

Lục Giai Giai về phòng tắm cho Lục Viên và thay quần áo trước, cô nhìn thấy trên cánh tay Lục Viên có vài vết bầm rất giống với bị người cấu.
Cô nhìn cẩn thận, thấy bên trên còn có cả dấu móng tay.
Lục Giai Giai mím môi, quai hàm căng lên: “Ngày mai tố cáo với bà nội cháu, đánh cô ta một trận có được không?”
Lục Viên chớp mắt, không nói gì cả.
Lục Giai Giai thở dài một hơi.
Đứa trẻ vốn có cảm giác ỷ lại vào mẹ mình, cô ở bên cạnh nhúng tay vào có khả năng tốn công cũng không được gì tốt.
Có vài chuyện không liên quan đến cô, thật sự không phải thứ cô có thể quản được.
“Cô út tốt.” Bàn tay nhỏ của Lục Viên đặt lên mu bàn tay của Lục Giai Giai, nói một cách rất nghiêm túc: “Tốt với cháu.”
Lục Giai Giai bật cười, cô chọc ngón tay vào gương mặt nhỏ của Lục Viên: “Con nhỏ này còn rất biết nói chuyện.” Cô thích.
Không hổ là đứa trẻ cô dùng sữa bột mạch nha cứu sống.
Cô nhanh chóng kỳ cọ cho Lục Viên, bản thân Điền Kim Hoa còn không chú trọng vệ sinh, càng đừng nhắc đến chú ý vệ sinh cho con cái.
Vừa kỳ ra toàn là ghét.
Lục Giai Giai tắm nhanh cho Lục Viên rồi lại tự mình tắm, qua một lúc cũng không biết là mấy giờ rồi.
Cô thật sự buồn ngủ, đặt Lục Viên nằm lên giường xong, mình cũng nhanh chóng nằm lên giường, gần như chỉ một giây đã vào giấc ngủ.
Lục Viên dựa lại gần Lục Giai Giai.
Cô út thật thơm!
Hôm sau, hơn sáu giờ đã truyền tới tiếng gõ cửa, Lục Giai Giai mơ màng mở mắt, kéo chăn mỏng đắp lên người, muốn ngủ tiếp.
Mẹ Lục gọi hai câu không thấy đáp lời, quay ra chửi ba đứa con trai: “Cái thứ không có bản lĩnh, lúc trước kêu tụi bây đi học cũng không một đứa nào học đến nơi đến chốn, bây giờ em gái tụi bây mệt rồi, ngay cả một người có học thức thay thế cũng không có.”
“Cho dù sau này em gái tụi bây có phúc lớn, muốn nhường công việc này cho tụi bây, nhưng tự tụi bây nói xem, công việc tốt như thế, ai trong tụi bây có thể làm nổi, còn không phải sau này để làm lời cho người khác à.”
Ba anh em bị chửi tối tăm mặt mũi, người thì đi bổ củi, người thì đi gánh nước.
Lại qua nửa tiếng nữa mẹ Lục mới gọi Lục Giai Giai dậy.
Lúc này cô mới coi như hoàn toàn tỉnh ngủ, bất chợt mở trừng mắt, đối diện với Lục Viên.
Cô gái nhỏ có khả năng vẫn còn buồn ngủ nên bây giờ còn đang chu cái miệng nhỏ ngủ say.
Lục Giai Giai cẩn thận mặc xong quần áo, sau đó mở cửa hỏi mẹ Lục: “Mẹ, mấy giờ rồi ạ?”
“Bảy giờ rồi?”
“Á, hôm nay con dậy muộn như vậy sao?” Lục Giai Giai vội vàng rửa mặt, lại gọi Lục Viên dậy.
Quy tắc của nhà họ Lục là dậy muộn có khả năng không ai phần cơm lại cho.

Bạn cần đăng nhập để bình luận