Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 166: Mình muốn lấy cô ấy!

Mẹ Lục quan sát Tiết Ngạn cẩn thận.
Chàng trai trẻ lớn lên thật sự không tồi, vừa cao vừa cường tráng, sau này chắc chắn có thể nuôi gia đình rất tốt.
Chỉ là điều kiện gia đình quá kém, trong lòng mẹ Lục vẫn rất phức tạp.
Vốn những người khác muốn xem náo nhiệt nghe được lời này của mẹ Lục cũng đều thu lại suy nghĩ.
Đây là cảm ơn ân cứu mạng của Tiết Ngạn mà thôi.
Còn nữa, nếu như nhà họ Lục thật sự có ý gả con gái cho thì sao lần trước có thể vừa tặng tiền vừa tặng bột mì được.
Số tiền và bột mì đó đủ để lấy hai cô vợ rồi.
Lục Giai Giai không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt, cô duỗi tay nhận nước mà mẹ Lục đưa, một hơi uống cạn sạch.
Trời nóng như thế, đổ nhiều mồ hôi như vậy chắc chắn khát khô cổ rồi.
Cô uống một bát nước, vừa định đưa cái bát qua thì Triệu Xã Hội đi tới.
Anh ta gãi đầu ngại ngùng: “Bác Lục, cháu có thể xin một bát nước được không ạ? Nhà họ Triệu chỉ có mình cháu làm việc ở đây, cũng không có ai đưa nước cho cháu.”
Triệu Xã Hội chơi rất thân với Lục Nghiệp Quốc, vì thế quan hệ với nhà họ Lục cũng khá gần gũi.
Mẹ Lục đã sớm biết chàng trai trước mặt có ý gì rồi.
Bà ta nhìn Lục Giai Giai, thấy cô đang cười với Tiết Ngạn.
Mẹ Lục: “…”
Bà ta duỗi tay rót một bát nước đưa cho Triệu Xã Hội.
Triệu Xã Hội còn bẩn hơn Tiết Ngạn nhiều, vì mới đầu cởi áo ra nên nửa người trên gần như biến thành người bụi.
Triệu Xã Hội biết vừa rồi mình đã làm mất hảo cảm của cha Lục, nên bây giờ vô cùng nghe lời khi ở trước mặt mẹ Lục, vẫn luôn ngồi ngoan ngoãn uống nước.
Lục Giai Giai lại không nhịn được liếc mắt nhìn Triệu Xã Hội, nói thật, màn “khổng tước xòe đuôi” vừa rồi của anh ta thật sự quá chấn động.
Một động tác đổi một tư thế, thật sự có thể trở thành hồi ức buồn cười nhất ở thập niên bảy mươi này của cô.
Triệu Xã Hội cảm giác được ánh mắt của Lục Giai Giai mà ưỡn thẳng sống lưng.
Biểu hiện vừa rồi của anh ta quả thật rất thành công, Lục Giai Giai nói không chừng đã sinh ra hảo cảm với anh ta rồi.
Cô còn chưa nhìn được vài cái thì Tiết Ngạn đã nghiêng người tới trước rót thêm bát nước, độ cong khom người vừa vặn chắn mất tầm nhìn của Lục Giai Giai.
Cô chỉ đành thu ánh mắt lại.
Hai người uống nước xong rất nhanh đã rời đi, mẹ Lục nói kiểu gì cũng không cho Lục Giai Giai làm tiếp nữa mà kéo cô về nhà nấu cơm.
“Nhà chúng ta thật sự không thiếu chút công điểm đó của con, nói ra thì tháng này con làm việc rồi, trong nhà lại có thêm một khoản thu nhập lớn, mẹ với cha con cũng không cần liều mạng làm việc như thế nữa.” Mẹ Lục đói phát sợ rồi mới muốn có thể gom thêm một ít thì được một ít.
Về đến nhà, Lục Giai Giai gãi da đầu hơi ngứa.
Cho dù đã đội nón cũng không thể tránh được bụi rơi vào đầu.
Cô gội đầu, lại bưng một chậu nước vào phòng để tắm, lúc này cơn ngứa trên người mới giảm bớt.

Buổi trưa Tiết Ngạn về nhà tắm rửa xong, anh mặc quần, trông thấy Tiết Dương và Tiết Khiêm mới lấy thuốc mỡ ra.
“Cho hai đứa.” Anh ném thuốc mỡ lên bàn.
Tiết Dương ngạc nhiên: “Anh cả, anh mua thuốc mỡ khi nào vậy, trước đây không phải tiếc lắm sao? Anh còn nói đàn ông mới không dùng mấy thứ thế này mà.”
Tiết Ngạn không thay đổi sắc mặt: “Hôm qua mua, thấy trên người hai đứa đều xước xát cả rồi.”
Tiết Dương cười vui vẻ: “Cảm ơn anh.”
Nhưng sau đó cậu bé lại hỏi: “Anh cả, anh không dùng sao?”
“Anh không dùng mấy thứ này.” Tiết Ngạn ném cái áo bẩn vừa thay ra của mình vào giỏ: “Hai đứa dùng đi.”
Cha Tiết từ bên ngoài đi vào hỏi ba anh em: “Trưa nay mấy đứa muốn ăn gì?”
Gần đây Tiết Dương được chiều nên hơi tham: “Cha, lần trước không phải nhà họ Lục có tặng bột mì trắng sao ạ? Có thể làm mì thịt viên được không ạ?”
Lần trước ăn mì thịt viên vẫn là lúc đón tết, mùi vị đó đến bây giờ cậu bé vẫn chưa quên.
Tiết Dương nuốt nước miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận