Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 173: Sao lại không thể

Lục Giai Giai lầm bầm: “Sao lại không thể? Em nói cho anh biết, nếu như anh lấy cô ta vậy sau này ngày nào cũng phải ra đồng làm việc còn cô ta thì nằm trên giường chẳng làm gì hết, sau đó mẹ chướng mắt quá nên cho anh ra ở riêng, ban ngày anh ra đồng làm việc rồi về nấu cơm, buổi tối còn phải ra bờ sông giặt quần áo, cuối cùng, cô ta đẻ con rồi về thành phố, một mình anh phải chăm con, cô độc đến già.”
“!” Lục Nghiệp Quốc suýt thì nhảy dựng: “Em gái, sao em lại nói chuyện dọa người như thế, đừng nguyền rủa anh tư của em!”
Cô nói là sự thật mà!
Lục Giai Giai mím môi: “Anh tư, anh nhất định phải cách cô ta xa một chút, cẩn thận cô ta vu vạ cho anh, anh phải hiểu giữa nam và nữ nếu có một chút tiếp xúc, nếu như cô ta có ý đồ, vậy anh chỉ có thể bị áp lực dư luận ép lấy cô ta thôi.”
“Em gái, em cũng nghĩ anh quá hấp dẫn rồi.” Lục Nghiệp Quốc quả thật được thương mà sợ: “Còn nữa, bây giờ không phải La Khinh Khinh và Lâm Phong đang ở bên nhau hay sao? Liên quan gì đến anh?”
“…” Cô quên mất Lâm Phong!
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Quốc: “Sao anh biết hai người bọn họ ở bên nhau? La Khinh Khinh có từng nói về quan hệ của hai người bọn họ chưa? Chưa từng nói chính là không muốn, chắc hẳn cũng giống Châu Văn Thanh thôi, chỉ coi người ta là anh trai.”
Lục Nghiệp Quốc nhíu mày, vừa nghĩ đến cảnh tượng Châu Văn Thanh luôn miệng nói chỉ coi Lục Giai Giai là em gái là lập tức lại thấy hơi ghê tởm.
Giữa đôi mày của anh ta hiện ra chút chán ghét: “Em gái, em yên tâm đi, em tuyệt đối không có khả năng có quan hệ với La Khinh Khinh.”
“Vậy thì tốt.” Lục Giai Giai cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn, bẻ cái bánh bí đỏ trong tay chậm rãi cắn một miếng, vô tình hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho em biết cái bánh bí đỏ này anh lấy được ở đâu ra đó?”
“Thật ra đây là… là của Triệu Xã Hội kêu anh đưa cho em…”
“…”
Nụ cười trên mặt Lục Giai Giai dần biến mất, cô chậm rãi nâng mắt lên, hít một hơi thật sâu: “Lục Nghiệp Quốc…”
“Em gái, em đừng tức giận, không phải chỉ ăn có một cái bánh bí đỏ của cậu ta thôi sao?” Lục Nghiệp Quốc sợ hãi lùi lại hai bước.
“Anh còn dám nói!” Lục Giai Giai quả thật muốn giơ tay đánh, cô đặt cái bánh bí đỏ còn thừa lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Cô và Triệu Xã Hội không có bất cứ quan hệ gì, kết quả lại ăn bánh bí đỏ mà anh ta đặc biệt tặng cho cô.
Nếu như có một ngày Triệu Xã Hội tỏ tình với cô, lẽ nào muốn cô giống như La Khinh Khinh, nói với anh ta: “Xin lỗi, tuy tôi đã ăn bánh bí đỏ của anh nhưng tôi chỉ coi anh là anh trai thôi.”
Lục Giai Giai quả thật muốn phát điên lên mất.
Lục Nghiệp Quốc rụt cổ chống lên thành cửa: “Em gái, em đừng hiểu lầm, Triệu Xã Hội nói rồi, cậu ta tặng bánh bí đỏ này không có ý gì khác, chỉ đơn thuần coi em là em gái thôi.”
Lục Giai Giai đột nhiên chỉ vào Lục Nghiệp Quốc: “Không cho phép anh nhận đồ của anh ta cho em.”
Cô hơi dừng lại rồi nói: “Còn nữa, anh khéo léo nói với anh ta là có cô gái khác tốt hơn đang đợi anh ta, bây giờ em vẫn chưa muốn kết hôn, không cần tốn suy nghĩ lên người em.”
“… Biết rồi, biết rồi, em gái, em tuyệt đối đừng nổi giận, bằng không mẹ chắc chắn sẽ lột da anh mất.” Lục Nghiệp Quốc chắp hai tay lại.
Anh ta sợ nhất là món thịt xào măng của mẹ, nói không chừng còn thêm tổ hợp đánh đôi nữa.
Lục Giai Giai quay đầu nhìn cái bánh bí đỏ còn thừa kiên quyết nhét lại tay Lục Nghiệp Quốc, sau đó nhéo mạnh vào cánh tay anh ta một cái, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh tự ăn đi.”
Mệt cô còn quan tâm anh ta, kết quả Lục Nghiệp Quốc lại hại cô như vậy.
Lục Giai Giai đẩy cửa ra ngoài.
“Em gái, em gái…” Lục Nghiệp Quốc không dám đi theo mà nhỏ tiếng gọi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận