Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 174: Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à

Anh ta cảm thấy Triệu Xã Hội rất tốt, có công việc ở thị trấn, hai người bọn họ lại là anh em, sau này chắc chắn sẽ không dám bắt nạt Giai Giai đâu.
“Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à?” Mẹ Lục đi ra khỏi nhà bếp, chống nạnh: “Thằng ranh con Lục Nghiệp Quốc nhà mày, có phải mày chọc giận em gái mày rồi không?”
“Không… không có ạ, mẹ, làm sao con có thể chọc giận em gái được?” Lục Nghiệp Quốc nhanh chóng đóng cửa phòng Lục Giai Giai lại, chắn nguồn sáng, tránh để mẹ nhìn thấy vẻ chột dạ trên mặt anh ta.
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, Lục Giai Giai chẳng thèm liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Quốc lấy một cái nào, hai anh trai khác đều mừng muốn xỉu.
Lục Giai Giai và Lục Nghiệp Quốc chỉ chênh nhau có một tuổi, vì tuổi tác gần nên hai người càng thân thiết hơn.
Lần này em tư coi như thất sủng rồi.
“Em gái, nếm thử trứng chim đi, ngon lắm, lúc trước không phải em thích ăn nhất sao?” Lục Nghiệp Quốc duỗi cánh tay dài tới lấy lòng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cảm thấy vô cùng cần thiết để Lục Nghiệp Quốc ý thức được tính nghiêm trọng của loại chuyện này, vì thế chia trứng chim cho tám đứa cháu trai cháu gái, vừa vặn không thừa không thiếu, rất công bằng, mỗi người một quả.
“Khà khà.” Lục ÁI Quốc không nhịn được mà cười vui khi thấy người gặp họa.
Mẹ Lục lập tức liếc mắt nhìn qua, nụ cười trên gương mặt Lục Ái Quốc lập tức cứng ngắc, sau đó lặng lẽ thu về.
“Sao vậy, anh tư con bắt nạt con à?” Mẹ Lục dịu dàng hỏi con gái.
Lục Giai Giai thẳng thắn đáp: “Không ạ.”
“…”
Cô với đũa tới gắp một miếng thịt muối, mẹ Lục sợ con gái nhà mình ăn ngán cá nên hôm nay đặc biệt đổi khẩu vị.
Mấy ngày nay ngày nào nhà họ Lục cũng ăn thịt, chỉ có Điền Kim Hoa cho đến tận bây giờ vẫn chưa được nếm thử một miếng thịt nào, cô ta ngửi mùi thơm trong nhà bếp, nước miếng thi nhau nhiễu ra. thậm chí còn nhìn chằm chằm vào trứng chim trong tay Lục Hảo và Lục Viên mà chảy nước miếng.
Lục Giai Giai chú ý đến tầm nhìn của Điền Kim Hoa, nói với đám cháu trai cháu gái của mình: “Bây giờ ăn trứng luôn đi, trời nóng, đừng để hỏng.”
“Đúng, ăn hết cho bà đi, ăn xong ngay trước mặt bà.” Mẹ Lục nói với Lục Cương Quốc: “Mày bóc cho Lục Dạ đi.”
Lục Cương Quốc với tay lấy trứng chim của con gái út tới bóc vỏ.
Trứng chim không to, chỉ một miếng là có thể nuốt hết.
Điền Kim Hoa mắt thấy trứng chim đều đã bị ăn sạch, tim đau đến nhỏ máu.
Ăn xong cơm tối, Lục Giai Giai chuẩn bị về phòng ngủ, tối qua ngủ muộn nên hôm nay buồn ngủ rất sớm.
Lúc này, Điền Kim Hoa đẩy Lục Viên một cái, cằm hơi hất lên, ra hiệu cho cô bé đi theo Lục Giai Giai.
Lục Viên lảo đảo một cái, sau khi đứng vững người lại bất động, cô bé gảy ngón tay nhỏ của mình, ánh mắt rất bất an.
Hôm qua là một đêm ngủ ngon nhất của cô bé nhưng Lục Viên cũng biết mẹ cô bé kêu cô bé theo cô út là có dụng ý khác.
Vì thế cô bé quật cường đứng nguyên tại chỗ bất động.
“Con ngu này, đi theo đi.” Điền Kim Hoa nghiến răng nghiến lợi, nhỏ tiếng nói.
Lục Viên lắc đầu, mang theo tiếng nức nở: “Con muốn ngủ với mẹ.”
“Đồ ngu.” Điền Kim Hoa quở trách một tiếng, sau đó vừa cười vừa gọi Lục Giai Giai: “Em gái, đợi chút đã.”
“?” Lục Giai Giai quay đầu, vừa nhìn thấy Điền Kim Hoa lại không nhịn được mà nhíu mày lại: “Có chuyện gì sao?”
“Em gái, em có thể cho Lục Viên ngủ với em một tối không, tối nào Lục Dạ cũng khóc, phòng chật quá, lúc chị dỗ con rất không tiện.”
Lục Giai Giai không hề đáp lời, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Cô bỏ ngay cái ý định đấy đi nhé!” Mẹ Lục đột nhiên lên tiếng từ phía sau, bà ta vừa đi vừa chửi: “Đừng tưởng bà đây không biết cái thứ đáng phiền lòng như cô có ý định gì, không phải là muốn chiếm phòng của con gái tôi sao?”
“Trước nhét con gái cô vào, đợi đến khi con gái tôi gả ra ngoài, sau đó căn phòng này thuận tiện thành của phòng hai luôn, đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận