Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 183: Yên tâm đi, mẹ ra tay chuẩn lắm

Lúc này Lục Giai Giai lại ở sau lưng kéo áo mẹ Lục, Trương Thục Vân hơi dừng bước chân, nghĩ có phải em chồng muốn cầu tình hay không.
Ai ngờ Lục Giai Giai nói: “Mẹ, lần này chúng ta có lý nhưng cũng đừng đánh chết bà ta.”
Trương Thục Vân: “…”
“Yên tâm đi, mẹ ra tay chuẩn lắm.” Mẹ Lục vả mẹ Điền một cái lật mặt.
Con trai bà ta dám làm ra loại chuyện này nhất định phải sự giật dây của mụ già này.
Gả đến nhà họ Lục một đứa phá hoại gia đình cũng thôi đi, lại còn dám giở trò mưu mô lên người con gái bà ta.
Cha Lục cũng không rối rắm gì, tìm bác sĩ nắn xương cho Điền Diệu Tổ, trói hai chân lại đợi sau đó dẫn lên thị trấn.
Cả gia đình cha Điền rất nhanh đã chạy tới, nhưng nhà họ Lục người nào cũng cường tráng khỏe khoắn, vậy mà lại không có một ai dám tiến lên.
Lục Giai Giai không ngờ cả gia đình này nhát gan như thế nhưng hôm nay lại có lá gan dám bắt nạt cô trên đường.
Nói khó nghe một chút thì gia đình bọn họ trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, cảm thấy con gái chỉ là một đứa con gái, có bắt nạt cũng không sao cả.
Đặc biệt là Điền Diệu Tổ thật sự quá buồn nôn, con gái ở thời đại này nếu như bị anh ta chiếm lời, gặp phải người cố chấp cổ hủ cũng chỉ có hai lựa chọn, một là gả đi, hai là tìm đường chết.
“Sợ à?” Đột nhiên Tiết Ngạn hỏi ở phía sau Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai hơi quay đầu nhìn Tiết Ngạn ở bên cạnh, bụi trên chóp mũi cô vẫn chưa lau sạch, lúc này ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ trông mong.
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn đôi môi hồng hào mềm mại của Lục Giai Giai, nếu hôn môi, góc độ này rất thích hợp.
Yết hầu anh hơi nhúc nhích, nhẹ giọng bảo: “Đừng sợ.”
Không khí vốn đã nóng hừng hực, mà lời nói của Tiết Ngạn lại giống như ném một đốm lửa vào trong không khí, khiến không khí lập tức bị đốt cháy.
Lục Giai Giai cảm thấy có một luồng nhiệt phả tới mặt mình, cô chớp mắt, nhanh chóng quay đầu, vẻ mặt hơi khẩn trương.
Cô lắc đầu cực kỳ nhẹ: “Không sợ…”
“Mặt bẩn rồi.” Tiết Ngạn cúi mắt nhìn chóp mũi của Lục Giai Giai, chỉ hận không thể giơ tay lau cho cô.
Nhưng suy nghĩ này lập tức bị chính anh bóp chết ngay, Tiết Ngạn cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay bẩn của mình, bây giờ anh vẫn không thể chạm vào cô được.
Trong đầu Lục Giai Giai đột nhiên hiện lên lý do tại sao trên mặt mình lại dính bụi, gò má càng nóng hơn, nhanh chóng giơ tay lau vài cái trên mặt mình.
Nhưng chỉ riêng mũi là không chạm vào, sau đó hỏi với ánh mắt mơ hồ: “Bây giờ đã sạch chưa?”
Tiết Ngạn lắc đầu, giơ tay lên chỉ vào mũi cô: “Ở đây.”
“Ừm ừm.” Lục Giai Giai nhanh chóng dùng ngón tay mình lau một cái, cúi đầu lại lau lần hai.
Trong quá trình này, cô cảm thấy mặt mình nóng đến hơi bất thường, trời oi như vậy, không phải cô say nắng rồi đấy chứ.
Lục Thảo ở bên cạnh thu hết toàn bộ hành động của hai người vào đáy mắt, bĩu môi với vẻ ghét bỏ.
Thật sự không biết rốt cuộc bà chị họ này của cô ta phát điên cái gì nữa, vậy mà lại đi gần Tiết Ngạn như vậy.
Cô không sợ đến khi đó bị Tiết Ngạn đổ vạ à!
Lục Thảo theo bản năng đảo trắng mắt, tầm nhìn còn chưa rời đi đã trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiết Ngạn liếc qua.
“!” Cô ta nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, cơ thể căng cứng không dám cử động.
Tiết Ngạn chính là tên điên.
Lục Thảo xoa cổ mình, dấu vết trên đó đến bây giờ vẫn chưa tan hết, cô ta chỉ có thể mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người mà quấn khăn lên cổ.
Qua một lúc, cô ta không kiềm chế được suy nghĩ, khóe mắt lại liếc về phía Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn đứng sau lưng Lục Giai Giai, ánh mắt cũng không hề rời đi một giây một phút nào cả, cô ta không biết nên hình dung ánh mắt như vậy thế nào nữa, chỉ cảm thấy nguy hiểm và đáng sợ.
Lục Thảo sợ hãi đồng thời lại có hơi mừng thầm, Lục Giai Giai bị một người đàn ông như vậy nhìn trúng, sau này chắc chắn sẽ sống rất thảm.
Cô ta sung sướng nhìn qua mẹ Lục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận