Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 250: Là Tiết Ngạn

Lần đầu tiên anh ta gặp được Lục Giai Giai, cô đang ở đoàn văn công biểu diễn, nhiều cô gái như thế nhưng anh ta chỉ chú ý đến cô.
Lớn lên xinh đẹp nhất, dáng người nhẹ nhàng nhất, múa cũng đẹp nhất, cười lên giống như ánh nắng đầu đông, nhưng một khi làm chuyện khiến cô không thoải mái thì sẽ lạnh lùng như tảng đá, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn cho.
Tiếng hai người nói chuyện không lớn, cách đó không xa còn có tiếng đầu bếp đang thái đồ ăn, không nghe kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra một màn đối thoại ở bàn của Lục Giai Giai.
“Không nói nữa, bữa này tôi mời, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.” Lục Giai Giai đi đến cửa sổ thanh toán.
Bữa cơm này coi như thành toàn cho quá khứ, điều quan trọng nhất là đồ trên bàn đều bị Lục Thảo ăn hết rồi.
Lúc cô đói như vậy cũng không ăn một miếng cơm của Tôn Thành Trúc, bây giờ cùng cô em họ này ngồi bên bàn vừa ăn vừa uống, khiến cô không có một tí mặt mũi nào để anh ta moi tiền cả.
Mười cái bánh bao cộng thêm một phần thịt kho tàu tổng cộng ba đồng năm, còn cần phiếu thịt nữa, khi Lục Giai Giai móc tiền mà lòng đau như cắt, tiền lương một tháng của cô mới mười lăm đồng thôi.
Không có cách nào khác, ở thời đại này gọi bát mì thịt đã đắt cắt cổ rồi, bánh bao thịt và thịt kho tàu không thể nghi ngờ gì chính là món ăn xa xỉ.
Lục Giai Giai thanh toán rồi quay người rời đi, cũng không để ý đến Lục Thảo đang ăn như hổ đói phía sau.
Mất mặt chết đi được, từ nay về sau cô cũng không muốn xuất hiện chung với Lục Thảo trên đường dạo phố nữa.
Quá không biết giữ thể diện!
Lục Thảo thấy Lục Giai Giai rời đi cũng không đi theo mà ngồi đó ăn tiếp.
Cô ta liếc mắt nhìn Tôn Thành Trúc đang mất hồn mất vía, cúi đầu, bộ dáng nói bí mật: “Anh đừng buồn, thật ra chị họ tôi có người mình thích rồi.”
“Ai?” Tôn Thành Trúc lập tức nâng mắt, trong mắt mang theo giận dữ.
Lục Thảo sợ hết hồn, hơi lắp bắp đáp: “Là… là người cùng thôn chúng tôi, tên Tiết Ngạn, Tiết Ngạn từng cứu chị họ tôi, hai người bọn họ tình đầu ý hợp, anh đừng có quấy rầy chị ấy.”
Cô ta chỉ không muốn để Lục Giai Giai gả cho Tôn Thành Trúc.
Lục Giai Giai không phải chỉ lớn lên ưa nhìn một chút thôi sao, dựa vào cái gì được gả vào gia đình tốt như thế, đặc biệt là người đàn ông trước mặt này còn là trợ lý của quản lý công xã nữa.
Tốt nhất là Lục Giai Giai và Tiết Ngạn âm hiểm độc ác nên ở bên nhau, như vậy bà chị họ này của cô ta mới hoàn toàn sụp đổ.
“Tiết Ngạn!” Tôn Thành Trúc nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta chỉ im lặng một giây rồi đột nhiên lao ra ngoài.
Lục Giai Giai đang định đi tìm đồ ở khu phế liệu, cô vòng một vòng, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đội nón.
Phản ứng đầu tiên của cô là Tiết Ngạn, vội chạy bước nhỏ vài bước, gọi một cái tên.
Nhưng bước chân của đối phương không hề dừng lại, Lục Giai Giai thấy người đàn ông không có phản ứng gì, cảm thấy mình nhận lầm người nên cũng không đuổi theo nữa.
Cô vừa quay người đột nhiên bị Tôn Thành Trúc lao tới nắm chặt cổ tay: “Lục Giai Giai, bây giờ tôi mới hiểu tại sao em lại nói mấy lời đó, quả nhiên em dùng xong là bỏ, không thích tôi cũng thôi đi, tại sao năm đó còn đòi một trăm cân lương thực của nhà chúng tôi, người mà em thích có biết em là cô gái ham hư vinh như thế không? Em chỉ muốn chơi đùa tôi như vậy thôi đúng không?”
“…” Lục Giai Giai chớp mắt: “Ai đòi một trăm cân lương thực của anh?”
Khi ấy cô đã nói với mẹ Tôn sẽ mua lương thực đúng giá, nhưng mẹ Tôn lại thu nhiều hơn của cô gấp đôi, cô và gia đình chắp vá lung tung mới mua được một trăm cân lương thực.
Với thân phận của mẹ Tôn, khi người khác bán cho bà ta chắc chắn sẽ bán giá ngang bằng, nhưng bà ta lại kiếm của cô gấp đôi tiền.
Hoặc là nói tuy nhà họ Tôn giúp cô nhưng bản thân cũng kiếm của cô một trăm cân lương thực.
Lục Giai Giai nâng mắt cảnh cáo: “Anh đừng có nói lung tung bôi nhọ danh tiếng của tôi, tôi chưa từng đòi lương thực của nhà họ Tôn các anh, đó đều là lương thực tôi tự bỏ tiền mua, tôi cách anh rất xa cũng là vì giữa chúng ta tuyệt đối không có khả năng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận