Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 252: Tâm nhãn của anh nhỏ như vậy!

Hai người rẽ trái quành phải cũng không biết đã đến nơi nào, Lục Giai Giai dừng bước chân, bám vào tường thở hồng hộc, tay chống nạnh, thở như cá mắc cạn.
Ngón tay của cô lau mồ hôi trên trán, nghỉ một lúc lâu vẫn chưa thấy rặng mây hồng trên mặt tan đi.
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn Tiết Ngạn dưới cái nón, cô thở phì phò, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi anh kích động quá, lỡ như bị người đặc biệt nhìn thấy sẽ phí mất một ngày đi chơi đấy.”
Đặc biệt là Tôn Thành Trúc còn có chút quan hệ trên thị trấn này, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho Tiết Ngạn.
“Chẳng qua lần này không sao, anh ta không nhìn thấy anh.” Lục Giai Giai vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tiết Ngạn không nói gì cả, qua một lúc, đôi mắt đen càng sâu thẳm hơn, anh nói: “Đừng qua lại quá gần với cậu ta, suy nghĩ của người đó không đứng đắn.”
“Em biết.” Lục Giai Giai phụ họa: “Anh ta chỉ là một cậu ấm ảo tưởng sức mạnh được bảo vệ rất tốt, thiếu bài học của xã hội mà thôi.”
Lục Giai Giai mỉa mai Tôn Thành Trúc xong lại nâng mắt nhìn Tiết Ngạn.
Anh rất quan tâm cô, còn đánh Tôn Thành Trúc, có phải vì ghen tỵ, thích cô rồi không?
Hay chỉ đơn giản là giúp cô? Nhưng tại sao anh phải giúp cô?
Trong lòng Lục Giai Giai mừng rỡ.
Đôi mắt của cô rất sáng, dưới ánh mặt trời mang theo màu thủy tinh, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Ngạn.
Đầu óc Tiết Ngạn lập tức vang ong ong, giống như toàn bộ thần kinh đều dính chùm lại với nhau, anh cứng ngắc người đứng nguyên tại chỗ.
“Sao vậy?” Giọng nói của anh hơi khàn, mồ hôi bên thái dương chảy dọc theo sườn mặt, nhỏ lên đầu vai.
Đôi mắt của Lục Giai Giai hơi di chuyển, chỉ về phía quầy hàng bán nước ô mai phía sau Tiết Ngạn.
Cô duỗi ngón tay chỉ qua đó: “Em muốn uống cái đó.”
Tiết Ngạn chợt quay đầu lại nhìn, nhanh chóng bước qua bên kia.
Tích cực như vậy?
Lục Giai Giai chớp mắt, thế này cũng coi như hơi thích cô đấy chứ, nếu không thích cô sao lại bằng lòng mua đồ cho cô, chắc chắn sẽ liếc mắt nhìn cô lạnh lùng rồi rời đi.
Nhưng… thích cô sao lại không có bất cứ biểu hiện gì cả?
“…” Lục Giai Giai niết ngón tay mình, sẽ không phải cô tự kỷ, nghĩ quá nhiều đấy chứ?
Tiết Ngạn không biết đã nói gì với chủ quán mà chỉ về phía cô.
Bây giờ quầy hàng đều là công lập, bán nhiều hay bán ít trên cơ bản đều không có sự khác biệt.
Nhân viên bán hàng bĩu môi, đi vào lấy một cái cốc sứ ra, Tiết Ngạn đi đến bên cạnh rửa thật cẩn thận, sau đó mới rót một cốc nước ô mai.
Tiết Ngạn đi qua, đưa cho Lục Giai Giai và giải thích: “Cốc sứ là đồ mới, đã rửa rất sạch sẽ.”
Trên gương mặt của Lục Giai Giai nhuộm thêm vẻ mừng rỡ, sau đó cô nhìn mu bàn tay của Tiết Ngạn, ngón út cố tình lướt qua trên đó, sau đó lại làm như không có việc gì mà nhận cái cốc sứ.
Cả người Tiết Ngạn lại cứng ngắc.
“Thế này cũng tính là anh cố tình mua cho em đúng không?” Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên thử hỏi.
“Ừm.” Yết hầu của Tiết Ngạn hơi di chuyển: “Cảm ơn lúc vụ thu hoạch cô đã mang nước đậu xanh cho tôi.”
“!” Ngón tay ôm cốc của Lục Giai Giai hơi dùng sức, ý cười trên gương mặt từ từ biến mất.
“Thử xem có ngon không?” Tiết Ngạn thấp giọng hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ chờ mong.
Lục Giai Giai căng da mặt nhấp một hớp, sau đó nhét vào tay Tiết Ngạn, cô phồng má: “Khó uống chết đi được, chẳng có tí vị gì cả, anh tự uống đi.”
Cô quay người đi, có hơi muốn khóc, tuy biết Tiết Ngạn không cố tình nhưng cô vẫn buồn.
Tiết Ngạn sững sờ, không biết tại sao đột nhiên Lục Giai Giai lại trở mặt, anh cầm cốc sứ đuổi theo, hỏi với vẻ hơi hoảng loạn: “Cô sao thế?”
“Chẳng sao cả!” Lục Giai Giai nghiêm mặt quay người lại, há miệng muốn hỏi: “Anh…” Rốt cuộc có thích em không?
Nhưng vừa phun ra được một chữ, cô đã kịp thời phanh lại.
Lúc này mới quyến rũ có một ngày thôi, sao có thể tiến triển nhanh như vậy được, thời gian còn dài mà.
Lục Giai Giai mím môi, lại giành nước ô mai về: “Em uống nữa.”
“…” Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai uống rất vội, anh sợ mình đã làm sai chỗ nào đó nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận sặc.”
Lục Giai Giai tức giận uống hết nước ô mai.
Cô cảm thấy Tiết Ngạn giống như cốc nước ô mai này, nói không muốn nhưng vẫn phải giành về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận