Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 282: Người khó hiểu

Đại Sơn ngây người, vừa giãy dụa đã bị mẹ Điền trực tiếp túm tóc, sau đó đánh một cái vào đầu.
Lực trên tay bà ta rất lớn, giống như đánh con gái lúc nhỏ trực tiếp đánh Đại Sơn ngu người luôn.
Đến nơi, mẹ Điền quăng Đại Sơn đi: “Ngoan ngoãn ở đấy cho tao, nếu như còn để tao biết mày nhiều chuyện thì bà đánh chết mày.”
“Bà ngoại…” Đại Sơn vẫn chưa phản ứng lại được, cậu bé không hiểu mẹ Điền ngày thường ngoan ngoãn phục tùng mình sao lại biến thành như vậy.
“Gọi bà ngoại cái gì? Con trai của cái thứ ăn hại đẻ ra có liên quan gì tới tao? Nếu như nhà họ Lục thật sự không cần mày, xem tao trừng trị mày thế nào.”

Mưa liên tiếp hai ngày, rả rích mãi không ngừng.
Cũng may ba ngày trước thôn Tây Thủy đã cho lương thực vào kho, bằng không bây giờ cũng phiền phức rồi.
Những thôn khác cho vào kho muộn, người nào cũng chửi ông trời, gặp mưa là vội chuyển lương thực vào kho, trải ra đất rồi người trong thôn thay phiên nhau cào, chỉ sợ nóng quá sẽ mọc mầm.
Lục Giai Giai ở nhà nhàn rỗi rảnh rỗi nên dạy mấy đứa trẻ trong nhà học.
Lục Hảo học vô cùng nghiêm túc, trên mặt cũng không còn vẻ chất phác bình thường.
Cô bé ngồi nguyên tại chỗ nắm chặt áo trên người, nhìn Lục Giai Giai với vẻ lúng túng, nuốt nước miếng mấy lần, vẻ mặt rất căng thẳng.
“Sao thế?” Lục Giai Giai phát hiện ra Lục Hảo không đúng.
Lục Hảo dường như bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu.
Lục Giai Giai nghi ngờ nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Trong lòng Lục Hảo lại đấu tranh một lúc, sau đó cô bé cố gắng đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, mím chặt môi, hé miệng một cách chậm rãi lại cứng ngắc: “Cô… cô út, cháu có một chỗ không… không hiểu, có thể hỏi… hỏi cô được không?”
Lục Giai Giai lập tức hiểu ra sự rối rắm của Lục Hảo.
Môi trường sống từ nhỏ của Lục Hảo khiến cô bé tập thành tính cách yếu đuối nghe lời.
Một khi tính cách hình thành muốn thay đổi lại rất khó, cần lấy rất nhiều dũng khí, bên ngoài chỉ cần có một thanh âm nhỏ cũng có thể khiến cô bé rụt vào trong vỏ.
Tuy rằng Lục Hảo rất sợ hãi nhưng cô bé vẫn dũng cảm tiến lên, người như vậy nếu không nằm ngoài dự đoán, cuộc đời chắc chắn sẽ không kém.
Lục Giai Giai nở nụ cười, bảo cô bé: “Chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi cô út.”
Lục Hảo nắm áo gật đầu nhưng lại không căng thẳng như vừa rồi nữa.
Lúc này, mẹ Lục mặc áo tơi từ bên ngoài vào, vẩy nước trên người: “Lát nữa đi họp, yêu cầu người trong toàn thôn đều có mặt, dưới bảy tuổi không cần đi, trên bảy tuổi đều phải đi, đều đi thu xếp một chút rồi tới sân làm việc trong thôn đi.”
Lục Giai Giai nghi ngờ: “Sao vậy ạ? Có phải mưa nên xảy ra vấn đề gì không mẹ?”
“Con bé ngốc, không được nói mấy lời xui xẻo.” Mẹ Lục gõ nhẹ lên trán con gái: “Nếu để người trong thôn nghe thấy sẽ đánh con đấy.”
“…”
“Còn không phải trí thức La đó sao, hôm nay được thả từ thị trấn về rồi, cô ta ở thị trấn nói mình chỉ vô tình chạy vào đó, còn chưa phản ứng lại được thì đã bị người bắt đi, trí thức Lâm kia cũng nói như vậy, cách nói của hai người giống nhau, điều tra suốt một tuần cũng thả bọn họ về.”
Lục Giai Giai chớp mắt hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Mẹ Lục vừa xử lý cái áo tơi vừa đáp: “Trí thức Lâm ở chung với trâu, La Khinh Khinh đi tới nơi khó khăn hơn, vài ngày nữa cô ta phải đi rồi, bây giờ mở cuộc họp nói một tiếng.”
“La Khinh Khinh sắp phải rời khỏi thôn Tây Thủy chúng ta sao?” Lục Giai Giai kinh ngạc.
Không ngờ bị bắt ở chợ đen lại xử phạt nặng như thế.
“Còn không phải sao?” Mẹ Lục tìm một cái áo dày cho Lục Giai Giai: “Đi thôi, mở cuộc họp này xong cũng không có chuyện gì khác, cha con nói hôm nay cơn mưa này có thể ngừng, buổi chiều có thể không cần rúc cả ngày trong nhà nữa.”
“Vâng.” Lục Giai Giai nhìn về phía ba cô gái nhỏ đã tròn bảy tuổi, có hơi đau lòng: “Tụi nhỏ cũng đi sao ạ? Mưa ngấm vào lại sinh bệnh thì biết phải làm sao?”
“Tụi cháu không sao đâu ạ.” Cô gái trẻ mở bung cái dù mình làm ở nhà, trực tiếp lao vào trong cơn mưa.
Lục Giai Giai: “…”
Cô cũng mặc áo tơi, che dù đi ra ngoài.
Lòng bàn chân vừa dùng sức đã hơi đau nhức, hôm đó sau khi chân bị thương lại ngâm nước, không ngờ vết thương ở lòng bàn chân càng nghiêm trọng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận