Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 283: Bất cẩn

Trời mới biết có phải do da cô quá non hay không mà chân đã đỏ một mảng, nghỉ dưỡng hai ngày mới tan dần, chỉ là khi đi đường vẫn hơi khó chịu.
Sau mười mấy phút mới đến được nơi mở hội nghị trong thôn.
Bên trong đã chật kín người, cha Lục đứng ở nơi cao nhất, mà La Khinh Khinh và Lâm Phong lại ngồi trong góc.
La Khinh Khinh đang nhỏ giọng nức nở, Lâm Phong cũng mang vẻ mặt suy sụp.
Trông thấy hai người bọn họ chật vật, đột nhiên Lục Giai Giai lại lo lắng cho Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn là một người rất có bản lĩnh nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người, năm bảy mươi tư mạo hiểm đầu cơ trục lợi vẫn rất lớn, chỉ sợ còn phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể nới lỏng.
Nếu như Tiết Ngạn cũng bị bắt vậy phải làm sao? Thân phận của anh càng thêm nhạy cảm, đến khi đó xử phạt cũng nghiêm trọng hơn.
Lục Giai Giai không nhịn được mà thấp thỏm bất an.
Cô vừa vào, mẹ Triệu đã lập tức vẫy tay với mẹ Lục: “Mẹ Giai Giai, giữ chỗ cho bà rồi này.”
“Đây.” Mẹ Lục nhìn thấy những nơi khác quả thật không còn chỗ nên kéo Lục Giai Giai qua ngồi.
Mẹ Triệu thấy Lục Giai Giai là nở nụ cười hòa ái: “Mẹ Giai Giai, bà thật sự đẻ được cô con gái giỏi quá, lớn lên xinh đẹp còn có công việc tốt như vậy ở trong thôn.”
“Cái này cũng không liên quan gì đến tôi, là bản thân con bé biết phấn đấu.” Mẹ Lục khen con gái mình đến phát nghiện: “Nó ấy hả, đầu óc từ nhỏ đã thông minh rồi, tôi vừa liếc mắt đã nhìn ra được, lúc trước những gia đình khác đều không cho con gái đi học nhưng tôi vẫn đưa con gái tôi đi học. Bà nhìn xem, năm đứa nhà chúng tôi đều đi học nhưng chỉ có con gái tôi là thi đỗ, bà nói xem cái đầu này của nó mọc thế nào ấy chứ? Sao lại thông minh như vậy? Không giống tôi với cha nó tí nào.”
Lục Giai Giai: “…” Nói như vậy cứ như cô được nhặt về ấy.
Mẹ Triệu cười phụ họa: “Vừa nhìn Giai Giai đã biết là số hưởng phúc rồi, lúc nhỏ luôn được người yêu mến, trắng trẻo mềm mại, ai lại không muốn bế cơ chứ.”
Mẹ Triệu thật sự rất thích Lục Giai Giai, hơn nữa con trai Triệu Xã Hội của bà ta cũng thích nên hiển nhiên bà ta càng để tâm hơn.
Hơn nữa Lục Giai Giai không ra đồng làm việc nhưng cô vẫn có công việc của mình, có thể kiếm được công điểm một cách thoải mái nhẹ nhàng.
Người lớn lên còn ưa nhìn, sau này con cái sinh ra chắc chắn càng ưa nhìn hơn.
Hai người mỗi người một câu khen Lục Giai Giai lên tận trời.
Lục Giai Giai ở bên cạnh không nghe nổi nữa, quay đầu nhìn xung quanh.
Gần như vừa quay đầu đã trông thấy Tiết Ngạn, anh ở cùng một hàng với cô, ngồi yên không lên tiếng.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy sắc mặt của Tiết Ngạn lúc này vô cùng lạnh lùng.
Ngược lại Tiết Khiêm ở bên cạnh anh lại nở nụ cười với cô.
Lục Giai Giai cũng cười đáp lại.
“Hôm nay triệu tập mọi người tới đây là có một chuyện cần nói.”
Cha Lục vừa mở miệng mọi người đã lập tức yên lặng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía La Khinh Khinh và Lâm Phong.
Cả người La Khinh Khinh run lên, lau nước mắt, đã vài ngày rồi cô ả chưa được thay quần áo, tóc cũng hơi xõa tung, nhưng khi khóc vẫn rất đẹp như cũ.
Trong lòng La Khinh Khinh hiểu rõ bây giờ quyết định đã cho ra rồi, cô ả có nói nhiều nữa cũng vô dụng, nhưng cô ả tuyệt đối không thể đi tới nơi vất vả hơn, bằng không cô ả mãi mãi không thể về được thành phố.
“Dựa theo kết quả mà nhà nước đưa…”
Cha Lục tuyên đọc một lúc rồi mới nói với La Khinh Khinh: “Trí thức La, tôi cũng không có cách giúp cô, cô thu dọn nhanh hết sức có thể rồi chuẩn bị rời đi đi.”
La Khinh Khinh cắn môi, đôi mắt đỏ hoe gật đầu.
Trong mắt Vương Vệ Quốc đều là vẻ đau lòng, chỉ hận không thể đi lên ôm cô ả vào lòng.
Bà Vương nhéo đứa con trai thứ hai một cái, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng bảo: “Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám có bất cứ quan hệ gì với đứa con gái như vậy thì tao sẽ đánh chết mày.”
Vương Vệ Quốc thu tầm mắt lại với vẻ tiếc nuối, giải thích thay La Khinh Khinh: “Mẹ, không phải đại đội trưởng đã nói rồi sao, trí thức La chỉ bất cẩn đi vào nơi đó thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận