Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 322: Tiết Ngạn rất ấm áp 2

“Ồ.” Lục Giai Giai nằm về giường, kéo chăn qua đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Lục Thảo chắc hẳn cũng như lần trước không nhìn trúng Trương Lỗi đâu, nhưng con cảm thấy sau này cô ta sẽ hối hận.”
“Nó không nhìn trúng? Nó…” Trong lúc nhất thời mẹ Lục lại không biết nên nói gì, bà ta mím môi: “Vậy cũng chưa chắc, bây giờ tình hình nhà họ Trương đã thay đổi rồi, chân của Trương Lỗi đã bị thương, nghe nói vô cùng nghiêm trọng, sau này lỡ như thành người què trở về, lại không có một công việc tốt, vậy bác gái cả của con cũng chưa chắc đã nhìn trúng cậu ta.”
Lục Giai Giai cũng nghĩ đến một vấn đề này, trong lòng cô chua chát: “Quốc gia chắc chắn sẽ trợ cấp cho anh ta.”
“Trợ cấp cũng không thể trợ cấp cả đời được, trở về vẫn phải dựa vào bản thân…” Ngón tay đang gấp quần áo của mẹ Lục siết chặt, bà ta dọn xong toàn bộ đồ, lại chèn góc thảm cho Lục Giai Giai: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải ra đồng nữa.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Cô đã liên tiếp theo Tiết Ngạn ra đồng bốn ngày rồi, cũng xảy ra chuyện vào ngày thứ tư.
Buổi sáng lên đó vẫn là trời quang mây tạnh nhưng đến trưa đột nhiên đổ một cơn mưa tầm tã.
Tan dẫn Lục Giai Giai chạy vào trong hang núi, cô đeo túi và siêu nước lên, những thứ còn lại đều là Tiết Ngạn cầm, hai người trốn vào trong.
Mưa rơi quá lớn khiến tóc của Lục Giai Giai ướt nhẹp, quần áo cũng dán lên người.
Cô cầm khăn tay mà Tiết Ngạn tặng lau nước trên mặt, sau đó nhìn sắc trời âm u bên ngoài.
“Sao đột nhiên lại mưa nhỉ? Không định mưa đến tối luôn đấy chứ?” Lục Giai Giai ngồi lên tảng đá bên cạnh, hỏi.
Hang núi cũng không sâu, chỉ chừng hai mét, Tiết Ngạn đặt cái gùi và xẻng xuống cũng không còn thừa lại chỗ, cũng may độ rộng còn được, đại khái chừng một mét, hai người ngồi đối diện vẫn còn dư.
Tiết Ngạn nhìn sắc trời với ánh mắt u ám: “Chắc không đâu.”
Hai người ngồi đối diện với nhau qua một tiếng nhưng cơn mưa vẫn không dừng lại, ngược lại càng lúc càng to, nhiệt độ trong núi cũng càng lúc càng thấp.
Quần áo trên người Lục Giai Giai vốn đã ướt nhẹp, nhiệt độ thấp khiến cô hắt xì một cái.
Hai tay cô ôm cánh tay, mái tóc đen ướt dán lên cái trán trắng trẻo.
Tiết Ngạn vội vàng đi tới sờ lên trán cô, ngón tay lại chạm lên mặt cô.
“Tiết Ngạn, hình như em cảm rồi.” Lục Giai Giai khịt mũi, mu bàn tay vô thức đụng vào cánh tay Tiết Ngạn, chỉ cảm thấy nóng rực.
Tiết Ngạn lấy tấm vải mà Lục Giai Giai thường dùng để trải đất từ trong gùi ra, quấn lên người cô.
Lục Giai Giai nhìn lồng ngực anh mà do dự một lúc, lúc này bên ngoài đột nhiên nổ một tiếng sấm, một cơn gió thổi vào trong.
Lục Giai Giai thấy thời cơ đến rồi lập tức nhào vào trong lòng anh, cô nắm vạt áo trước ngực anh, một hơi ấm nhanh chóng phả tới.
Quả nhiên rất ấm áp, vì thế cô lại dựa sát vào trong, nhỏ giọng bảo: “Hơi lạnh.”
Cả người Tiết Ngạn căng cứng đến không thể nào căng cứng hơn nữa, nhưng cục mềm mại trong lòng vẫn dựa vào.
Lục Giai Giai cảm thấy không thoải mái, nghĩ hai người đã kết đối tượng rồi, lại hạ quyết tâm trực tiếp ngồi lên đùi anh, sau đó rúc vào.
Cô ngẩng đầu giải thích: “Bây giờ cũng không có ai, ôm chút cũng không sao.”
Tiết Ngạn giơ tay đỡ cái eo xoay tới xoay lui của Lục Giai Giai, yết hầu di chuyển một cái, rõ ràng bên ngoài thổi gió lạnh nhưng trên trán anh lại chảy một giọt mồ hôi.
Cơ thể của Lục Giai Giai thật sự rất mềm, còn mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, Tiết Ngạn hơi trượt tay lên trên, đè chặt lên tấm vải trên người Lục Giai Giai, giọng nói khàn cả đi: “Ngồi im.”
“Không cử động mà.” Lục Giai Giai thật sự cũng hơi đỏ mặt nhưng cô cảm thấy đầu óc choáng váng mơ màng, dứt khoát tựa thẳng lên vai Tiết Ngạn, tự động làm thinh mấy vấn đề này.
Có gì đâu mà phải nghĩ, không phải chỉ là ôm thôi sao?
Yết hầu của Tiết Ngạn lại di chuyển dữ dội, một cánh tay của anh ôm chặt Lục Giai Giai, một tay khác vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ cô, thi thoảng còn đụng lên trán cô.
“Không sốt.” Lục Giai Giai giống như con mèo kêu, cuộn người lại, cô sợ Tiết Ngạn lo lắng nên thì thào: “Chỉ là cảm thôi.”
Tiết Ngạn càng ôm chặt cô hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận