Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 323: Sau này Tiết Ngạn là một nhân vật lớn 1

Lục Giai Giai ngược lại không hề lo lắng mình xảy ra vấn đề chút nào, giống như chỉ cần có Tiết Ngạn ở bên cạnh thì cô không còn sợ gì cả.
Anh đại diện cho cảm giác an toàn trong lòng cô, đầu óc của Lục Giai Giai nặng nề, nói chuyện cũng không kiêng dè, muốn nói gì thì nói cái đó, cô lẩm bẩm: “Tiết Ngạn, em thích anh lắm.”
Cả người Tiết Ngạn ngây ra, đôi mắt từ từ trừng to, anh hé miệng nhưng không phát ra được âm thanh gì, rất lâu sau mới nặn ra được một câu từ trong cổ họng: “Gì cơ?”
Nhưng qua rất lâu sau, Lục Giai Giai đã ngủ rồi, hơi thở của anh nóng rực phả ra: “Anh… anh thích em hơn.”
Thích em hơn sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Sau nửa tiếng, cơn mưa rào cũng chịu dừng, Tiết Ngạn lại không tiếp tục làm việc nữa mà cõng Lục Giai Giai về.
Nửa đường gặp ba anh em mặc áo tơi chạy tới.
Đột nhiên nhiệt độ giảm, Lục Giai Giai lại dầm mưa ướt, thời gian dài không thay quần áo nên hơi thở từ từ nóng rực, rõ ràng đã phát sốt.
Lục Nghiệp Quốc đón Lục Giai Giai từ trên người Tiết Ngạn, vội vàng cõng về nhà.
Mẹ Lục đã sớm ở nhà nấu canh gừng sẵn, chỉ đợi Lục Giai Giai về nhà lập tức rót một bát.
Tuy cô sốt nhưng cũng không phải hoàn toàn mất ý thức, chỉ là đầu óc hơi nặng, tay chân thì vô lực mà thôi.
Cô vừa uống vừa ghét bỏ: “Cay quá.”
“Cay mới có tác dụng.” Mẹ Lục tìm một bộ quần áo dày ném lên giường, sau đó bắt đầu cởi áo ướt trên người cô.
Lục Giai Giai uống một bát canh gừng rồi thay quần áo sạch vào, mơ màng rúc vào trong chăn.
Khi gần ngủ, cô nói: “Mẹ, mẹ đừng quên kêu anh tư đưa một bát canh gừng cho Tiết Ngạn với nhé.”
Mẹ Lục: “…”
Đã sốt đến mơ hồ mà vẫn nghĩ đến Tiết Ngạn, thiệt tình…
Mẹ Lục ra ngoài, vừa kêu Lục Nghiệp Quốc đi đưa bát canh gừng tới nhà họ Tiết thì Tiết Ngạn đã xuất hiện ở cổng nhà họ Lục.
Trên tay anh cầm một nắm thảo dược to vừa mới hái được, đưa cho mẹ Lục: “Sắc ba bát nước, bỏ vào trong bình gốm đun lửa nhỏ, một tiếng nữa cho cô ấy uống.”
Mẹ Lục nhận qua, giơ tay lấy bát canh gừng từ trong nhà bếp: “Uống đi, đừng để bị cảm.”
Tiết Ngạn không khách sáo mà ngửa đầu uống sạch canh gừng.
“Khu đó trồng sắp xong chưa?” Mẹ Lục hỏi.
Tiết Ngạn gật đầu: “Còn một ít ạ.”
“Hôm nay lãnh đạo đã tới kiểm tra rồi, vừa đi thì trời đổ mưa, ngày mai tôi không cho Giai Giai đi nữa, cậu không cần đợi con bé.” Mẹ Lục nhận cái bát.
Nếu nói trước đây độ hài lòng của bà ta về Tiết Ngạn chỉ có ba điểm thì bây giờ đã lên sáu điểm, nhắm vào phần tấm lòng của Tiết Ngạn dành cho con gái bà ta này, cũng là một người đàn ông có thể gả cho.
Tiết Ngạn gật đầu, vừa định đi thì mẹ Lục nhìn xung quanh, lén lút đựng một bát thịt gà cho anh.
“Đi đường vắng, đừng để người ta nhìn thấy.” Mẹ Lục nhỏ tiếng dặn dò.
Không có cách nào khác, ăn ngon hơn người khác thì phải giấu diếm.
Lục Nghiệp Quốc ở bên cạnh mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt, anh ta cảm thấy mẹ còn tốt với Tiết Ngạn hơn cả với anh ta.
Tiết Ngạn không nán lại thêm mà nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lục.
Từ lúc rời khỏi hang núi về đến đây, trong lòng anh vẫn luôn lâng lâng.
Lần đầu tiên anh nghe thấy Lục Giai Giai nói thích mình, không phải dựa vào bản thân suy đoán, cũng không phải từ miệng người khác nói ra, mà là chính miệng Lục Giai Giai nói.
Mỗi khi đi được vài bước, khóe môi lạnh lùng của Tiết Ngạn không nhịn được mà nhếch lên. Anh về đến nhà xối nước lên người, thay một bộ quần áo khô, lại chạy đến nơi giấu tiền của mình đếm tiền.
Trong vòng một tiếng, Tiết Khiêm đã nhìn thấy anh cả nhà mình cười hơn ba mươi lần, khóe miệng cậu bé cũng co rút.
Chắc chắn lại là Lục Giai Giai, anh cả của cậu bé trúng mỹ nhân kế, chết mê chết mệt rồi.
Buổi tối Lục Giai Giai hạ sốt nhưng vẫn chưa hết cảm, mũi nghẹt rất nặng, cổ họng cũng rát.
Mẹ Lục nhìn gương mặt nhỏ của con gái với vẻ đau lòng: “Con nói xem ông trời cũng thiệt tình, đã là ngày cuối cùng rồi còn đổ mưa, cứ nhất định phải khiến con gái mẹ bị bệnh, cái thứ phiền lòng.”
“Còn không bằng để con sốt luôn đi.” Lục Giai Giai khịt mũi: “Thở không được cũng khó chịu quá.”
“Nói bậy bạ gì thế.” Mẹ Lục rót một bát nước: “Vừa sắc thuốc cho con rồi, hai ngày nữa là khỏe thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận