Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 327: Người nhà họ Trương tới 2

Trong lòng cô có hơi khó chịu, cô không đi cùng anh, buổi trưa Tiết Ngạn chắc chắn sẽ không được ăn ngon, cũng không ai bưng nước cho anh, cũng không ai quạt mát cho anh.
“Hôm nay anh sẽ làm xong!” Tiết Ngạn nhìn Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai mặc áo lông màu lam nhạt bên trên, làn da trắng nõn, hai bím tóc nằm trên cái cổ trắng trẻo của cô, từ góc độ của Tiết Ngạn có thể nhìn thấy hàng mi cong dài và đôi môi đỏ hồng.
Trong lòng anh dao động, lúng túng thấp giọng hỏi: “Em còn nhớ lời hôm qua đã nói không?”
Lục Giai Giai không nghe hiểu: “… Em… em đã nói gì sao?”
Cô đã đồng ý với Tiết Ngạn chuyện gì sao?
… Nhưng sao trong đầu cô lại không có ấn tượng gì cả?
Tiết Ngạn: “…”
Anh không nói gì mà lấy nông cụ, vốn định quay người rời đi nhưng vẫn dừng chân lại mở miệng nói: “Không sao.”
Lục Giai Giai: “…” Thế này cũng không giống không sao nha.
Cô gọi Lục Nghiệp Quốc vào, hai người đi tới nơi hẻo lánh rồi mới hỏi: “Anh tư, không phải đã kêu anh nói với Triệu Xã Hội rồi sao? Em với anh ta không có khả năng đâu!”
Lục Nghiệp Quốc sững sờ, giải thích: “Anh nói với cậu ta rồi.”
“Anh có nói sao?” Lục Giai Giai nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.
Lục Nghiệp Quốc suýt chút nữa thì giơ ngón tay lên thề: “Anh đã nói với cậu ta rồi nhưng bây giờ em chưa có đối tượng, cũng chưa đính hôn, cậu ta không chịu từ bỏ cũng rất bình thường mà, nếu là anh, anh chắc chắn cũng sẽ theo đuổi.”
Cô gái mà mình thích vẫn chưa kết hôn, lại chưa có đối tượng, nếu là anh ta, anh ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Lục Giai Giai: “…”
Cô làm xong việc đi về nhà, vụ trồng trọt cũng gần xong nên hôm nay mẹ Lục không đi làm mà chuẩn bị ở nhà làm thịt vụn.
Lục Giai Giai chạy ra ngoài lấy củi, vừa ôm được mấy cành cây thì một người phụ nữ trung niên đi tới bên cạnh cô: “Cô gái, nhà các cô ở gần đây phải không?”
“Vâng.” Lục Giai Giai ngẩng đầu hỏi: “Bác tìm ai ạ?”
Người phụ nữ trung niên lớn lên rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là lưng hơi còng.
Bà ta nhìn thấy Lục Giai Giai đôi mắt lập tức sáng ngời: “Cô gái trẻ này lớn lên thật ưa nhìn, có đối tượng chưa?”
“…’ Lục Giai Giai cười xấu hổ, không đáp lại bà ta.
“Ôi chao, lớn lên thật xinh quá, giống như người trong tranh vậy.” Người phụ nữ trung niên càng nhìn càng thấy thích, chỉ là gầy quá, không thích hợp làm việc đồng áng, không lo nổi cho gia đình.
Thế này không thích hợp với em trai bà ta!
Bà ta thu lại ý tứ, chỉ vào bên cạnh: “Cô biết người nhà này không?”
Lục Giai Giai nhìn về phía bà ta chỉ, là nhà bác gái cả Lục nên gật đầu.
“Vậy tôi hỏi cô, con gái nhà đó có tính cách thế nào? Lớn lên thế nào, có cần mẫn không, ngày thường có hiếu thuận với cha mẹ không?”
“…” Lục Giai Giai lập tức có chút suy đoán về thân phận của người trước mặt.
Không nằm ngoài dự liệu thì đây chắc hẳn là người nhà họ Trương.
Nhưng cô cũng không muốn thêm thắt lung tung cho Lục Thảo, lỡ như chuyện hôn nhân của hai gia đình thật sự thành, đến khi đó bên nhà trai hối hận rồi, chẳng phải cô sẽ thành đồng lõa hay sao?
Đặc biệt nhà trai còn là anh hùng bảo vệ đất nước nữa.
Nhưng nếu như nói thật, nếu để bác gái cả Lục biết được vậy tình cảm của hai gia đình bọn họ sẽ xảy ra sứt mẻ mất.
Cô vẫn đừng nên tham gia vào thì hơn.
Đôi mắt của Lục Giai Giai hơi liếc đi, hỏi một cách rất ngoan ngoãn: “Có phải các bác là nhà họ Trương ở thôn Đông Thủy không?”
Trên mặt người phụ nữ trung niên hơi cứng ngắc, hôm nay bà ta qua đây bí mật nghe ngóng, bây giờ lại bị một cô gái trẻ đoán ra được.
Nếu cô gái trẻ đã đoán ra chắc chắn sẽ nghiêng về phía người nhà họ Lục.
“Không sao, không phải chuyện gì to tát, không muốn nói thì thôi.” Người phụ nữ trung niên vội vàng rời đi.
Lục Giai Giai cầm củi về nhà, cô nói lại với mẹ Lục chuyện vừa rồi.
Mẹ Lục vỗ đùi một cái: “Ôi chao, chắc chắn là người nhà họ Trương tới nghe ngóng đây mà, xem ra mẹ đoán không sai, đây là lại có ý rồi.”

Đến trưa đã nấu được non nửa nồi thịt vụn, bên trên bay một tầng khói dầu.
Mẹ Lục đựng thịt vụn vào trong hộp thịt bò thường gửi về đây, niêm phong bảo quản khoảng năm, sáu hộp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận