Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 332: Mẹ yên tâm đi

Tiết Ngạn cầm một hộp thịt về nhà, Tiết Dương gần như ngay lập tức ngửi thấy, cậu bé nhảy chân sáo sáp tới, ân cần giúp anh cả lấy cái gùi xuống, lại chủ động đổ một chậu nước cho anh rửa mặt.
Cậu bé nhe hàm răng trắng: “Anh cả, mau qua đây rửa mặt.”
Tiết Ngạn: “…”
Hôm nay cơm tối có thịt hộp vừa thơm vừa cay, ngay cả bánh rau dại cũng thấy thơm ngon hơn hẳn, cha Tiết cắn một miếng mà híp cả mắt lại, nói với Tiết Ngạn: “Con cũng đừng chỉ lấy đồ của người ta mà không đáp lễ.”
“Con biết rồi.” Tiết Ngạn giơ tay uống vài hớp canh.
Nhà họ Tiết ăn cơm có quy tắc, tuy rằng Tiết Dương rất thích đồ ngon nhưng động tác ăn cơm cũng không thô tục, tay rất sạch sẽ, cậu bé nghe lời của cha Tiết, lập tức nói: “Anh cả, em còn kẹo sữa thỏ trắng, đến lúc đó anh giúp em đưa cho chị Giai Giai nhé.”
Động tác uống canh của Tiết Ngạn dừng lại, im hơi lặng tiếng đóng hộp thịt lại, anh hơi nâng mắt lên, thấp giọng bảo: “Thịt hộp không có phần của em.”
Tiết Dương: “…”
Cậu bé ngây người vài giây, không biết đã xảy ra chuyện gì mà đôi mắt lập tức buồn bã, nước mắt trào lên.
Lần này Tiết Ngạn không mềm lòng nữa: “Có khóc cũng vô dụng.”
Tiết Khiêm không chêm lời vào, Tiết Dương thì thút tha thút thít như chơi nhạc, anh xem cậu bé có thể khóc ra cái gì.
“Em buồn lắm.” Nước mắt của Tiết Dương rơi lên mu bàn tay, cậu bé lau đi: “Nó lại tự mình rơi xuống, em không khóc, em thật sự không khóc mà.”
Mọi người vẫn lòng dạ sắt đá như cũ, đặc biệt là Tiết Ngạn không mảy may thay đổi sắc mặt.
“… Em biết rồi, chắc chắn là do trước đây em gọi chị Giai Giai là cô gái xấu xa, em sai rồi, chị Giai Giai là một cô gái tốt.” Tiết Dương thấy Tiết Ngạn vẫn bình tĩnh ăn cơm như cũ, trên gương mặt lạnh lùng không có bất cứ sự thay đổi gì cả.
Cậu bé càng đau lòng hơn, trên gò má chảy xuống hai hàng nước mắt: “Em sai rồi mà, chị Giai Giai là chị dâu của em, chị ấy là chị dâu tốt nhất, sau này em nhất định sẽ coi chị ấy như chị ruột.”
Cha Tiết: “…”
Tiết Khiêm: “…”
“Nói lung tung gì đấy?” Sắc mặt của Tiết Ngạn nặng nề, đôi mày sắc bén nhíu lại: “Sau này không được phép nói vớ vẩn ở bên ngoài, làm hỏng danh tiếng của cô ấy.”
Tiết Dương rụt cổ, nước mắt rưng rưng: “Em, em biết rồi.”
Cậu bé thảm quá, lần đầu tiên anh cả hung dữ như vậy.
Lúc này Tiết Ngạn lại mở hộp thịt ra, vẫn là giọng lạnh lùng như cũ: “Lần này bỏ qua, nếu như còn có lần sau, anh chắc chắn sẽ dạy dỗ em một trận.”
Tiết Dương nhìn thịt hộp rồi lại nhìn anh cả nhà mình với vẻ biết ơn.
Anh cả không những không đánh cậu bé mà còn cho cậu bé ăn thịt hộp tiếp.
Anh cả thật quá tốt.
Tiết Dương gật đầu lia lịa: “Em biết rồi.”
Cha Tiết và Tiết Khiêm: “…”
Cha Tiết nhìn con trai út biết khóc như vậy, trong lòng chợt căng thẳng.
Đứa trẻ này sau này lớn lên sẽ không ở rể đấy chứ, bộ dáng đáng thương này rất hợp ở rể.
Ăn cơm tối xong, Tiết Ngạn lại đếm tiền, bây giờ vụ trồng trọt đã gần xong, anh định ngày mai lên thị trấn tiếp tục bán đồ.

Bên nhà họ Lục cũng đã ăn cơm tối xong, mẹ Lục tuyên bố ngày mai mình sẽ lên thị trấn.
“Thằng ba đánh trận ở bên ngoài vất vả, lúc trước mẹ may cho nó hai bộ quần áo, vừa vặn gửi cho nó luôn.”
“Con cũng muốn đi.” Lục Giai Giai giơ tay: “Lần trước con vẫn chưa đi dạo đủ, vừa vặn đi tiếp.”
Cô muốn tới bãi thu nhận phế phẩm nhặt đồ, nghe nói bây giờ có rất nhiều văn vật đều bị coi thành rác rưởi, có thể nhặt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Cô nhìn mẹ Lục với vẻ chờ mong.
Mẹ Cô có đủ kinh nghiệm hơn cô, nhất định có thể có cách tốt hơn mua được mấy thứ này về.
Mẹ Lục làm sao có thể từ chối con gái mình được: “Đi, ngày mai hai chúng ta cùng đi.”
Bà ta quay đầu nhìn Lục Ái Quốc: “Thằng cả, ngày mai mày cũng đừng đi làm nữa, bán thịt rừng trong nhà đi, bớt cho đến lúc đó lại hỏng, nhưng nếu bị người ta phát hiện vậy cứ mặc kệ đồ, người chạy ra ngoài là được.”
Mẹ Lục vẫn tin tưởng năng lực của Lục Ái Quốc, khỏe mạnh cường tráng, có thể chạy thoát, nhất định sẽ không bị bắt.
Hơn nữa bao hàng của thằng ba cũng sắp gửi qua rồi, đồ nặng như vậy cũng không thể kêu một bà lão như bà ta cầm được.
Con trai không dùng thì phí.
Lục Ái Quốc gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ!”
Mẹ Lục vung bàn tay to: “Vậy hết chuyện rồi, về phòng ngủ đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận