Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 338: Anh nhất định phải biết một chuyện 1

Không biết có phải gia đình gần đó đang xây nhà mới hay không mà bên cạnh đặt một tấm ván để chắn khe hẹp giữa các nhà bên cạnh.
Tiết Ngạn nhìn xung quanh, trước thả Lục Giai Giai vào trong, sau đó mình lại chui vào rồi đậy cái ván bên ngoài lên.
Khe hở rất hẹp, bên trong cũng rất nông, cả người Tiết Ngạn gần như đè lên người Lục Giai Giai.
Trên vách tường có đất, Lục Giai Giai né tránh, hai người đều đang cử động, cô không cẩn thận thơm lên cánh tay của Tiết Ngạn.
Cả người Tiết Ngạn lập tức cứng ngắc, chỗ vừa rồi nóng như thiêu đốt, giống như bị lửa đốt vậy.
Mềm mại thật, Tiết Ngạn nghĩ đến cái đêm mà Lục Giai Giai say rượu đó, anh hôn cô cũng mềm như vậy.
Bàn tay đỡ eo của anh di chuyển một cách không an phận, cúi mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Không gian vốn đã chật hẹp, Lục Giai Giai cũng không để ý đến tay của Tiết Ngạn, sắc mặt của cô đỏ bừng, tầm nhìn rời khỏi cánh tay của anh.
Vừa rồi Tiết Ngạn mới đụng vào tường nên trên làn da dính đất, Lục Giai Giai giơ tay quẹt lên môi.
Vì hành động vừa rồi mà tóc cô hơi rối, vài sợi dính lên gương mặt trắng trẻo, đôi mắt cô rất sáng, con ngươi màu lưu ly liếc nhìn Tiết Ngạn một cái.
Màu môi của cô vốn đã tươi đẹp, đầu ngón tay trắng trẻo quẹt qua càng thêm đỏ hơn, khóe môi cũng nhuộm một màu đỏ nhạt, giống như vừa bị người bắt nạt.
Hơi thở của Tiết Ngạn nóng rực, hai mắt anh nhìn Lục Giai Giai, yết hầu di chuyển một cái, giọng khàn đi: “Chưa lau sạch đâu.”
“Còn sao?” Lục Giai Giai tưởng trên mặt mình còn dính gì đó, cô giơ tay lau lại, ngẩng đầu hỏi: “Đã sạch chưa?”
Tiết Ngạn lại lắc đầu, giọng của anh vừa trầm vừa nhỏ, đầy dụ dỗ: “Anh lau giúp em nhé.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Tiết Ngạn giơ tay phủi bụi trên mặt Lục Giai Giai, khe hở chật hẹp, bầu không khí ấm áp, hơi thở của Tiết Ngạn càng lúc càng nóng, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cúi đầu hôn một cái lên môi Lục Giai Giai.
Mềm giống như hôm đó, Tiết Ngạn giống như con sói đói ăn được thịt, trong đầu nổi lên suy nghĩ muốn tấn công nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Anh chạm hai cái rồi lùi lại, nuốt nước miếng, hỏi: “Có thể hôm thêm một cái nữa không?”
“…” Lục Giai Giai đỏ mặt tía tai, đầu óc trống rỗng, ngón tay của cô miết cái áo trên người của Tiết Ngạn.
Đây… đây chính là nụ hôn đầu của cô.
Trái tim của Lục Giai Giai đập rất vang, để che giấu sự hoảng hốt của mình, cô lườm anh một cái rất nghiêm túc, lực đạo trên tay gần như muốn xé rách áo của Tiết Ngạn.
“Có thể hôn một cái nữa không?” Tiết Ngạn lại hỏi trong sự thấp thỏm nhưng tư thế lại không hề thay đổi, anh bổ sung: “Sẽ không ai biết đâu.”
“…” Hô hấp của anh phả lên gương mặt của Lục Giai Giai, lại tăng thêm nhiệt cho cô, Lục Giai Giai đã không biết nên nghĩ thế nào nữa, nhưng vẫn nghe theo nội tâm mà gật đầu.
Gần như trong nháy mắt cô đồng ý, Tiết Ngạn lại đụng một cái.
Có lẽ có kinh nghiệm của lần trước, anh rất muốn thô bạo nhưng vẫn cố gắng dịu dàng, có điều, cho dù là vậy thì Lục Giai Giai vẫn cảm thấy Tiết Ngạn quá nôn nóng, ma sát khiến khóe môi cô có hơi nhức.
Cô mơ màng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết đầu óc hơi thiếu khí, đáy mắt mang hơi nước, theo bản năng muốn đẩy Tiết Ngạn ra.
Không phải nói chỉ hôn một cái thôi sao? Thế này đã qua bao lâu rồi?
Nhưng cũng đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Lục Giai Giai lập tức không dám giục nữa, hô hấp cũng cố gắng nhẹ hơn.
Nhưng Tiết Ngạn lại thở hổn hển, không có cách nào khống chế được mà ấn Lục Giai Giai lên tường, dùng sức ma sát giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Lục Giai Giai giống một người chết chìm, túm chặt lấy áo của Tiết Ngạn, đầu ngón tay hơi trắng bệch, thi thoảng còn chạm vào làn da màu đồng cổ của anh, đan xen tạo ra một màu trắng đen rõ ràng.
Cùng lúc đó bên ngoài cũng truyền tới tiếng người nói chuyện.
“Bên này chỉ bắt được một người, còn những người khác đâu?”
“Chạy hết cả rồi, người đó chạy nhanh quá, hoàn toàn không bắt được.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận