Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 352: Thật không có cách nào sống nổi

“Còn nữa, các người đảm bảo toàn bộ người thân của các người không có một chút vấn đề nào không? Có một người có tư tưởng bất chính vậy liệu có phải tất cả người nhà họ Trương đều chẳng ra làm sao không, vậy phạm vi rộng hơn một chút, toàn bộ thôn các người cũng có vài tên lưu manh vô lại, liệu có chứng minh người trong thôn các người đều chẳng ra làm sao không? Dù sao các người cũng là người trong cùng một thôn, chưa biết là học theo ai, đại đội trưởng của thôn các người chắc hẳn cũng nên bị điều tra một chút đi, nói không chừng cũng là học theo ông ta đấy.”
“…” Chị cả Trương há miệng, nghĩ một lúc lại không biết nên phản bác thế nào.
Đôi môi đỏ của Lục Giai Giai mím chặt lại, cô thừa nhận người nhà họ Trương vô tội nhưng người tổn thương bọn họ là Lục Thảo, cứ nhắm chuẩn vào đó mà đánh.
Nhưng bọn họ cứ cố tình đánh vòng lên người một người vô tội khác.
Lục Giai Giai nói tiếp: “Chị liên tục nói mình là người nhà quân nhân, bản thân bị sỉ nhục, nhưng nhà chúng tôi cũng là người nhà quân nhân, anh ba tôi cũng đang ở bên ngoài bảo vệ tổ quốc, các người biết bị sỉ nhục khó chịu bao nhiêu vậy tại sao các người còn muốn sỉ nhục chúng tôi. Các người nghĩ thử mà xem, phòng hai nhà họ Lục chúng tôi có chỗ nào không đúng với nhà họ Trương các người chưa? Tại sao các người lại hắt nước bẩn lên người cha tôi, bộ dáng khoa trương cứ nhất định phải lật đổ ông ấy, các người có gì khác với Lục Thảo đâu.”
Cha Lục xưa nay không dùng quyền lực của bản thân giúp cháu gái mình, cũng chưa từng đứng về phía Lục Thảo, thậm chí còn chưa từng xuất hiện trước mặt người nhà họ Trương, mà bọn họ vì Lục Thảo lại lầm ầm ĩ đến mức đòi quốc gia điều tra cha Lục, thế này cũng khó tránh khỏi quá không nói lý rồi.
Lục Giai Giai không hé răng nữa, cô kéo áo mẹ Lục.
Mẹ Lục vỗ đùi, ngồi bệt xuống đất khóc: “Nhà chúng tôi cũng không có cách nào sống mà, nhà họ Trương sỉ nhục người nhà quân nhân, há miệng ngậm miệng đòi điều tra nhà chúng tôi, cô nói xem già trẻ nhà chúng tôi, già thì luôn làm việc đến tận bây giờ, nhỏ thì ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, chẳng làm gì cũng bị chụp mũ, thật không có cách nào sống nổi!”

Đôi mắt của Lục Giai Giai đỏ hoe: “Đúng đó, các người liên tục nói nhà chúng tôi có vấn đề, ngược lại các người nói xem nhà chúng tôi có vấn đề gì đi? Bằng không đây chính là sỉ nhục.”
“…” Chị cả Trương ngây người.
Cô ta chỉ muốn áp đảo tinh thần của phòng hai nhà họ Lục một chút, đương nhiên cô ta cũng sợ người nhà họ Lục sẽ báo thù bọn họ nên dứt khoát mượn chuyện này để khống chế dư luận, nếu như có thể kéo Lục Thiết Quốc xuống ngựa thì càng tốt hơn.
Nhưng không ngờ lại biến thành cái dạng này.
Bác gái Trương kéo con dâu ra sau lưng, nở nụ cười với mẹ Lục đang kêu gào: “Em gái, vừa rồi đều là hiểu lầm, con trẻ không hiểu chuyện, mọi người đừng để trong lòng.”
Bà ta cũng biết đứa con dâu cả này của mình nói quá nhiều, rõ ràng chỉ nói Lục Thảo là được rồi lại cứ nhất định kéo theo cả Lục Thiết Quốc.
Nếu như là con gái của Lục Thiết Quốc thì còn có thể nói thêm vài câu, nhưng Lục Thảo chỉ là cháu gái, hơn nữa bọn họ đã sớm chia thành hai nhà rồi.
“Các người bảo chúng tôi đừng để trong lòng á?” Mẹ Lục trừng mắt, nhanh chóng lau nước mắt, bà ta chỉ vào Lục Thảo bị đánh một trận: “Các người còn có mặt mũi nói những lời này sao, Lục Thảo sỉ nhục các người thì các người trực tiếp ra tay đánh, sau đó sỉ nhục nhà chúng tôi lại kêu chúng tôi không để trong lòng sao?”
Mẹ Lục chế nhạo: “Nhà các người mới là lợi hại chân chính đấy!”
Người thôn Đông Thủy nhìn Lục Thảo bị đánh rất thảm lại nghĩ đến những lời vừa rồi của bọn họ mà đỏ mặt tía tai.
“Vậy em gái, em muốn thế nào?” Bác gái Trương cũng sững sờ.
“Các người còn hỏi chúng tôi muốn thế nào à?” Mẹ Lục mang vẻ mặt giận dữ, ngón tay gõ xuống dưới.
Bác gái Trương nhìn bà ta, hiểu rồi, bên dưới là đất, đây chính là đòi lương thực của bọn họ.
Bà ta hít một hơi thật sâu, nghĩ ngợi rồi quay đầu nói với con dâu cả Trương: “Đi lấy năm cân lúa mì ra đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận