Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 367: Sau này nghe lời còn có thể hôn sao

Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn mím môi, lập tức không biết nên cười hay nên nổi giận nữa, cô chưa từng thấy người nào cứng đầu như vậy.
Có phải Tiết Ngạn cho rằng cô ngồi xuống sẽ không giận nữa hay không?
Lục Giai Giai nhíu mày nghiêm túc hỏi anh: “Vậy trước khi cánh tay khỏi anh còn đan giỏ nữa không?”
“Không đan nữa.” Đáp lời vô cùng nhanh.
“…”
“Sau này sẽ từ từ dưỡng thương.” Tiết Ngạn nhìn trộm Lục Giai Giai một cái, cô giận anh như thế, chẳng qua là đang để ý đến anh.
Rất nhiều năm rồi chưa có người nào quan tâm anh đến thế, thứ mà anh muốn tới quá nhanh, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì nữa, sắc mặt cũng căng lên như dây đàn.
Lục Giai Giai nghiêm túc phân tích cho anh nghe, chỉ thiếu điều nhéo tai anh: “Trước khi vết thương lành cũng không thể cầm đồ nặng, bây giờ anh không coi trọng nhưng đợi anh già rồi, chỗ nào cũng bệnh hết, bây giờ bị thương còn đan giỏ, đến khi đó ngay cả tay cũng không nhấc lên được đâu.”
“Đến khi đó anh vẫn có thể nhấc em lên được.”
“…” Đang nói cái này sao?
Lục Giai Giai cảm thấy lời tâm tình mập mờ của Tiết Ngạn cũng rất đặc biệt, chí ít cô nghe qua sẽ thấy mặt hơi nóng, cô thấy xung quanh không có người, Lục Nghiệp Quốc cũng chưa ra khỏi nhà bếp nên cố tình kiễng chân, ôm cổ Tiết Ngạn, hôn lên khóe môi anh một cái, sau đó nhanh chóng cách xa.
Cả người Tiết Ngạn lập tức căng chặt, một luồng điện từ xương cụt vọt thẳng lên óc, trong đầu anh lập tức giống như thiếu máu, cơ thể cũng như mất đi quyền khống chế, không thể cử động.
Anh từng hôn Lục Giai Giai nhưng lần nào cũng đều là anh chủ động, lần này Lục Giai Giai lại chủ động hôn anh, cảm giác nóng rực hoàn toàn khác hẳn.
Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển, anh lại nhìn đôi môi đỏ hồng của Lục Giai Giai, đôi môi mỏng hơi mấp máy, ngón tay siết chặt.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhỏ giọng bảo: “Cái này coi như thưởng trước cho anh, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em, trước khi vết thương lành không thể làm việc nặng nhọc, nếu như để em phát hiện ra anh lừa em, sau này sẽ không hôn anh nữa.”
“Sau này nghe lời còn có thể hôn sao?” Giọng nói của Tiết Ngạn trầm thấp và khàn.
“Đi thôi.” Lúc này đột nhiên Lục Nghiệp Quốc đứng ở cửa nhà bếp, trên tay anh ta cầm cái bình gốm.
Lục Giai Giai phát hiện ra mình cách Tiết Ngạn có hơi gần, cô chủ động lùi về sau một bước, Lục Nghiệp Quốc sải bước chen vào giữa hai người, anh ta trừng mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ hung dữ, sau đó lại dịu dàng nói với Lục Giai Giai: “Em gái, đi thôi.”
“Vâng.” Lục Giai Giai đi theo Lục Nghiệp Quốc, vừa bước được một bước, cô đảo tròng mắt, quay đầu lại đối diện với Tiết Ngạn, cười rất ngoan ngoãn: “Nghe lời thì được.”
Khi cô cười lên trông rất ngọt ngào, vừa nhìn đã biết dễ bắt nạt, chỉ hận không thể làm cô khóc.
“Được cái gì?” Lục Nghiệp Quốc hỏi.
Lục Giai Giai lơ đãng đáp: “Không có gì.
Con ngươi đen tối của Tiết Ngạn nhìn theo Lục Giai Giai đi xa, anh thở ra một hơi nóng rực nặng nề, quay người đi vào nhà bếp.
Một giây sau, bên tai truyền tới tiếng thở hồng hộc nóng nảy.
“Tiết Ngạn, con mẹ mày, có bản lĩnh thì ra ngoài nói chuyện!”
Tiết Ngạn quay đầu, chỉ thấy Triệu Xã Hội đang đứng trước cửa nhà anh.
Lồng ngực anh ta phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Ngạn, cơ bắp trên người căng chặt giống như đã chịu kích thích cực lớn vậy.
Tiết Ngạn sợ Triệu Xã Hội làm ra chuyện có hại cho danh tiếng của Lục Giai Giai dưới tình huống không còn lý trí, anh nghĩ ngợi một chút rồi đi về phía cửa.
“Anh cả!” Tiết Khiêm và Tiết Dương chạy từ trong nhà ra, cha Tiết cũng nghe tiếng tiếng vang ở cửa, cầm cái muôi đi ra ngoài.
“Không sao, anh chỉ đi nói chuyện với cậu ta mà thôi, lát nữa sẽ về.” Tiết Ngạn quay đầu trấn an người nhà sau đó đi cùng Triệu Xã Hội ra ngoài.
Hai người đi tới một khá hẻo lánh, Triệu Xã Hội duỗi tay túm cổ áo của Tiết Ngạn.
“Vừa rồi mày đã làm gì? Hả, vậy mà vừa rồi mày lại…” Triệu Xã Hội gào lên.
“Cậu đã nhìn thấy cả rồi còn gì phải nói nữa?” Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên.
Triệu Xã Hội tức thở hổn hển: “Mày cũng xứng à, mày nhìn xem nhà tụi mày có điều kiện gì đi? Lẽ nào sau này mày muốn Lục Giai Giai chịu khổ cùng mày sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận