Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 374: Lễ vật của Tiết Ngạn đã chuẩn bị xong

Một lúc sau Tiết Ngạn mới đi, ngoài mặt anh vẫn ung dung, chưa bao giờ từng tin vào mệnh cách gì cả, thiên sát cô tinh gì đó hoàn toàn là chuyện vô căn cứ.
Nhưng… đôi mắt của anh vẫn u ám, có người quả thật nên được dạy dỗ!
Cũng không biết có phải khổ tận cam lai hay không, vậy mà Tiết Ngạn lên núi không lâu đã tìm được nhân sâm, bản thân anh có phương pháp đào, tốn nửa tiếng mới cẩn thận lấy được toàn bộ rễ của nó lên.
Anh nhìn kỹ vẻ ngoài của nhân sâm, trên mặt mang màu sắc ấm áp.
Anh giúp nhà họ Tiết gỡ mũ, rất nhanh cũng sẽ có công việc, bây giờ cũng lấy được nhân sâm rồi, Tiết Ngạn nghĩ anh đã có tư cách đi cầu hôn, sau khi cầu hôn xong lại kiếm tiền mua nhà, đợi đến cuối năm có thể lấy Lục Giai Giai rồi.

Lục Giai Giai dạy Lục Hảo một bài thơ, sau đó về phòng mình đọc sách giáo khoa đã mua mấy hôm trước.
Dựa theo tiến trình lịch sử mà cô biết thì ba năm sau mới khôi phục kỳ thi đại học, cô còn có rất nhiều thời gian từ từ thu thập tài liệu.
Ở thời hiện đại thành tích của cô không tồi, trong nhà có mời gia sư dạy riêng cho cô, có thể tận dụng thời gian của cô một cách hiệu quả nhất.
Cô duỗi tay lật hai trang, cầm bút máy viết lại ngắn gọn các phương pháp và tâm đắc mà mình hiểu lên bên cạnh, bớt cho thời gian dài lại quên mất.
Buổi chiều mẹ Lục không ở nhà, cũng không biết đi làm gì, nhưng trước khi ra ngoài đã ở trong phòng mình một lúc.
Lục Giai Giai cảm thấy khi mẹ mình ra ngoài sắc mặt rất khó coi, bây giờ cô đang ở ngay họng súng nên cũng không dám tùy tiện hỏi.
Tay cô chống má, ngồi bên cửa sổ nhìn Lục Hảo bên ngoài.
Lục Giai Giai lại học thêm một lúc, đôi mắt hơi cay nên nhoài người lên bàn chợp mắt.
Lục Hảo đang ở ngoài sân xay cỏ cho gà ăn, đồng thời cũng nhỏ giọng đọc thứ vừa mới học được, cô bé nhìn thấy cỏ đã xay xong, vừa định đứng dậy múc ít nước thì đột nhiên đầu bị một viên đá đập trúng.
Viên đá cỡ ngón tay, người ném dùng sức rất lớn, trán của Lục Hảo lập tức sưng lên một cục u đỏ khá to.
Cô bé xoa vết sưng, cục u đỏ nằm cạnh xương lông mày, suýt chút nữa thì đập trúng mắt, cô bé tức giận nhìn ra cửa, nhưng rất nhanh vẻ mặt đã ngây ra.
Điền Kim Hoa đang trốn ở cửa, chỉ thò mỗi cái đầu ra, tóc tai cô ta rối bời, rất lâu rồi chưa xử lý qua, đôi mắt gần như bị che hết một nửa, cô ta rất gầy, miệng nhô ra, xương mặt cũng lộ rõ, gần như không thấy tí màu máu nào cả, đột nhiên nhìn thấy cứ như cương thi mà cô út kể ngày thường vậy.
Lục Hảo sợ hãi lùi một bước.
“Con ranh chết tiệt, mày còn không mau ra đây.” Điền Kim Hoa trừng hai mắt, không giống nhìn con gái mà giống như nhìn kẻ thù hơn.
Lục Hảo lắc đầu, không muốn ra ngoài.
“Con ăn hại, con tiện nhân, đồ chó…” Điền Kim Hoa thóa mạ cô bé, cô ta chỉ hận không thể đi vào lôi Lục Hảo ra ngoài.
Cô ta đã sớm nói không thể thương con gái, cũng không thể dựa vào mà người nhà họ Lục còn không tin, cũng may cô ta không thương con gái, bằng không đã thiệt muốn chết rồi.
Lục Hảo ôm vết sưng vù trên mặt, cúi đầu thêm ít nước vào cỏ, không nói tiếng nào cho gà ăn tiếp.
Cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống đặt trước lồng sắt cho gà ăn, khi cúi người, một giọt nước rơi vào thức ăn cho gà làm bắn văng bọt nước.
Điền Kim Hoa thấy Lục Hảo không ra ngoài, cô ta cũng không dám vào nhà họ Lục mà chỉ có thể chửi rì rầm tìm kiếm mục tiêu khác.
Bây giờ trong nhà không bận rộn, đã chia lương thực rồi, thôn dân cũng nhàn rỗi nghỉ ngơi hai ngày, đám trẻ càng được chơi vui vẻ hơn.
Lục Viên và cô bé nhà hàng xóm đang chơi ô ăn quan thì đột nhiên một người nhào tới ôm chặt cô bé.
Lục Viên mới năm tuổi, lập tức sợ hãi mặt trắng bệch, nhìn rõ người tới rồi lại lớn tiếng gào khóc.
Các cô gái nhỏ bên cạnh cũng sợ hãi rụt cổ nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này.
“Con ranh chết tiệt, đừng khóc, tao là mẹ mày đây.” Điền Kim Hoa đánh một cái thật mạnh vào ót Lục Viên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận