Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 394: Lệ khí của Tiết Ngạn 4

Bên này, bà già xấu xí đó vừa vào phòng đã muốn giở trò vô lại, vỗ đùi định ra oai phủ đầu với người trong này, bà ta gào khóc: “Ối giời ơi…”
Vừa vỗ một cái, người trong phòng bệnh đều đồng loạt quay đầu.
Ba anh trai của Lục Giai Giai vừa cao vừa cường tráng, mẹ Lục càng khỏi cần nói, sống nhiều năm như vậy cũng không phải ăn phí cơm, một đôi mắt hung ác đó đã đủ biết chiến lực không hề yếu.
Giọng của bà già phanh gấp lại, bà ta liếc mắt nhìn người trong căn phòng nhỏ với đôi mắt bé tí.
“Gây sự à?” Mẹ Lục đứng dậy, bà ta quan sát bà già từ trên xuống dưới với vẻ bất thiện, nhướn mày: “Báo tên chút đi, bớt cho lát nữa lại đánh lộn người.”
Bà già: “…”
Trước khi bà ta tới đã đặc biệt nghe ngóng về người mà con trai mình cướp đồ, chỉ nghe nói đối phương là một cô gái xinh đẹp yếu đuối, chứ không ngờ người nhà lại đông như vậy.
Hai người đàn bà đứng đối diện với nhau, trông không có người nào thân thiện hết.

Bà già đó trực tiếp ngồi bệt mông xuống đất, cũng mặc kệ có bẩn hay không mà vỗ hai đùi mình bôm bốp, vừa khóc vừa hát: “Ôi giời đất ơi, thế này là muốn ép chết người đây mà, không cho người ta sống nữa, mọi người tới đây mà xem…”
Bà ta còn chưa hát xong, mẹ Lục đã trực tiếp ra tay túm tóc đối phương: “Còn hát à, con trai bà đẩy ngã con gái tôi thành ra thế này, bà đây nào có thời gian ở đây đấu võ mồm với bà, mụ già lưu manh này, cái thứ không biết xấu hổ, tưởng không ai quản được bà đúng không? Tưởng chỉ có bà mới biết khóc lóc om sòm thôi đúng không? Cái thứ lòng dạ đen tối, hôm nay bà đây không dạy dỗ bà một trận tử tế thì bà cũng không biết tay mọc ra để làm gì đúng không?”
Bà già đó cũng chưa từng thấy loại người nào ra tay thẳng thừng như thế, bà ta ở thị trấn, bình thường cũng không làm việc gì cả mà chỉ thích trộm gà bắt chó, bà ta cũng không minh, chuyên chọn nhà của mấy cô vợ trẻ mà trộm, sau đó la lối khóc lóc, vậy là mọi chuyện đều êm xuôi.
Mồm miệng bà ta lợi hại, chửi người không phân nặng nhẹ, cũng không biết xấu hổ, người khác chỉ có thể tự chịu thiệt thòi.
Hôm nay bà ta tới đây la lối om sòm, không ngờ lại bị lôi ngã như thế.
Mẹ Lục vả cho bà ta hai cái trước: “Tôi cho bà hát này, hát cái con mẹ mày!”
Vừa rồi bà già này muốn la lối om sòm nên đã tự động ngồi bệt xuống đất, mẹ Lục dễ dàng ấn bà ta xuống, một tay kéo tóc bà ta, một tay vả vào mặt bà ta.
Canh gà trong tay Lục Giai Giai sóng sánh, cô nhìn mẹ Lục sát khí hừng hực.
Cô nghĩ, bất cứ cô gái nào cũng thích cha mẹ có thể bất chấp tất cả đứng về phía mình mỗi khi mình chịu thiệt thòi đi.
Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra cửa, trông thấy hai người đàn bà đánh nhau.
Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn mấy người đó với vẻ hung dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy đàn bà nông thôn đánh nhau bao giờ à!”
Những người khác đều rụt cổ lại, trở về phòng bệnh của mình.
Bác sĩ rất nhanh đã đi qua, vừa vào cửa đã nhắc nhở hai bà già đang đánh nhau: “Ở bệnh viện không cho phép lớn tiếng ồn ào, rất dễ làm ồn đến người bệnh khác, các người mau buông ra, bằng không ra ngoài hết cả đi.”
Trương Thục Vân lập tức đóng cửa phòng bệnh, cô ta cười lấy lòng với bác sĩ: “Đóng cửa rồi, bọn họ không nghe thấy, sẽ không quấy rầy bệnh nhân đâu.”
Bác sĩ: “…”
Lục Giai Giai mím đôi môi trắng bệch: “Bây giờ tôi là một người bệnh, không sao, tôi không sợ ồn.”
“Vậy cũng không thể…”
Bác sĩ còn chưa nói xong thì mẹ Lục đã ngồi xuống đất, vỗ đùi mình ca: “Tôi cũng không muốn đánh nhau với bà ta đâu, các người cùng phân xử đi, hôm qua con gái tôi bị thằng con trai của mụ đàn bà chết tiệt này cướp của trên đường, cướp cũng thôi đi, chúng tôi cũng không hiếm lạ chút đồ đó.”
Bà ta đau lòng chỉ vào Lục Giai Giai: “Nhưng cậu nhìn họ bắt nạt con gái tôi thành ra thế nào đi, đầu bị đụng bể, chúng tôi còn chưa đi tìm bọn họ, kết quả mụ già này còn tới gây sự với chúng tôi trước, không chỉ yêu cầu con gái tôi bỏ qua cho con trai bà ta mà còn khóc lóc ồn ào đòi chúng tôi trả tiền cho bọn họ, không cho thì la lối om sòm chơi xấu. Bác sĩ, tôi đánh bà ta là vì thật sự không có cách nào khác, nghĩ thử xem nhà chúng tôi mười tám đời bần nông, hết lòng hết sức cống hiến cho quốc gia, một đứa con trai trong số đó còn đang ở bên ngoài đánh giặc, vậy mà nhà chúng tôi lại bị bắt nạt như thế sao?”
Mẹ Lục khóc rất có nhịp điệu, sự việc cũng được nói ra rất rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận