Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 399: Công việc gì

Cô hơi muốn xù lông, cảm thấy người đàn ông trước mặt có hơi đắc ý quên mình rồi, cô nắm ngón tay anh, nhe răng uy hiếp: “Đừng quá đáng, bằng không sau này sẽ không cho anh một xu tiền tiêu vặt nào hết.”
“Anh không cần.”
“…”
Thẳng đến khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Tiết Ngạn mới dừng trêu đùa lại với vẻ mặt không cảm xúc.
Mẹ Lục đi vào trông thấy Tiết Ngạn, bà ta bĩu môi, buồn bực đặt mông ngồi lên giường bệnh bên cạnh.
Trong phòng tổng cộng có hai cái giường, nhà họ Lục trực tiếp mua hết luôn, buổi tối cha Lục với mẹ Lục đều nằm trên giường này nghỉ ngơi.
“Mẹ, Tiết Ngạn đã tìm được công việc rồi đó.” Lục Giai Giai phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Mẹ Lục không ngờ lại nhanh như vậy, bà ta hỏi: “Công việc gì?”
“Là làm bảo vệ ở xưởng dệt ạ.”
Bây giờ làm bảo vệ ở xưởng dệt là một công việc béo bở, bình thường không có chuyện gì là đi dạo trong sân, huấn luyện, hơn nữa tiền lương còn không thấp.
Mẹ Lục hé miệng hỏi một cách không khách sáo: “Một tháng bao nhiêu tiền?”
“Mười sáu ạ.” Tiết Ngạn thấp giọng đáp.
Mẹ Lục đảo trắng mắt tính toán trong lòng, hai người một tháng được ba mươi mốt đồng, thế này còn cao hơn cả tiền lương của thằng ba.
Nói cách khác, cuộc sống tương lai của hai người sẽ không kém.
Hơn nữa nhà họ Tiết không có mẹ chồng, con gái bà ta cũng không cần chịu khổ, nghĩ như vậy, mẹ Lục nhìn Tiết Ngạn càng thấy thuận mắt hơn.
“Cũng được, miễn cưỡng được.” Mẹ Lục mạnh miệng, bà ta nói: “Chúng ta đã nói từ trước rồi, sau này tiền lương đưa Giai Giai quản, cậu chỉ cần kiếm tiền là được."
Lục Giai Giai: “…”
“Cháu biết rồi, đưa cho cô ấy hết.” Tiết Ngạn ngoan ngoãn đáp.
Mẹ Lục rất hài lòng về thái độ của anh: “Vậy cậu tìm ngày lành tháng tốt, kêu cha cậu mang đồ tới cửa cầu hôn đi, nhưng chỉ là đính hôn, kết hôn nhất định phải đợi sau mười tám tuổi, bây giờ quy định của quốc gia là mười tám tuổi, tôi không có khả năng cho hai đứa ở chung mà không có giấy đăng ký kết hôn.”
Bây giờ có giấy đăng ký kết hôn mới là danh chính ngôn thuận, bà ta cũng không thể để Giai Giai nhà bọn họ chịu thị phi được.
Hiện tại tuy vẫn nói được, bày bàn tiệc kết hôn cũng được, nhưng sau này nếu như tạo hóa của Tiết Ngạn không thấp, lỡ như con gái bà ta vì vài chuyện này mà bị chê trách thì phải làm sao?
Nhất định phải quang minh chính đại, cưới hỏi đàng hoàng, đăng ký kết hôn mới được.
Tiết Ngạn gật đầu.
Mẹ Lục lại hỏi: “Đúng rồi, nhà cửa không thể thiếu, phát lương rồi xây nhà trước, thấp nhất là hai phòng, nếu như cậu có bản lĩnh thì xây nhiều gian hơn, cho cha và em trai cậu ở.”
Tiết Ngạn hứa hẹn: “Cháu nhất định sẽ cố xây nhà nhanh nhất có thể.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn nghe, cô biết mẹ Lục là người vô cùng có trí tuệ, có bà ta ở đây, cô hoàn toàn không cần lo nghĩ gì cả, tất cả đều rất trót lọt.
Buổi chiều cha Lục đưa giấy nhận tội mà Vương Tư viết cho Tiết Ngạn.
Chữ bên trên xiêu vẹo giống như gà bới, nhưng nhìn kỹ mà đoán thì vẫn có thể hiểu được bên trên viết gì.
Cha Lục không biết Tiết Ngạn tính làm gì nhưng vẫn nhắc nhở anh: “Muốn làm thì làm một cách im hơi lặng tiếng, đừng để bất cứ ai nắm được đằng chuôi.”
“Yên tâm đi ạ.” Tiết Ngạn cất tờ đơn nhận tội vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Tôn Thành Trúc đã làm loạn ở nhà rất nhiều ngày rồi, bây giờ thậm chí còn bắt đầu tuyệt thực.
Mẹ Tôn cắn răng: “Đã qua hai năm rồi mà con vẫn còn muốn lấy Lục Giai Giai đến vậy hay sao? Nó là một đứa nông thôn quê mùa, chỉ lớn lên đẹp một chút thôi, lấy về hoàn toàn không có lợi gì cả.”
“Con chỉ thích mình Lục Giai Giai thôi, nếu như mẹ không đi cầu hôn vậy con sẽ chết đói ở nhà!” Tôn Thành Trúc đã hai ngày rồi chưa ăn cơm, nằm trên giường nhìn trần nhà, vẻ mặt tiều tụy.
“Đây là chiêu nó dạy con đúng không, mẹ thật sự coi thường cô ta quá rồi, không ngờ cô ta lại tâm cơ như vậy!”
“Không có, Lục Giai Giai không dạy gì con cả.” Tôn Thành Trúc phản bác.
Mẹ Tôn nói the thé: “Không dạy con, con tưởng mẹ sẽ tin sao? Con có tin mẹ vừa qua đó cầu hôn, người nhà đó sẽ đồng ý ngay lập tức không, sợ là bọn họ đã sớm bàn bạc xong cả rồi, bò lên được cái cây to như con không chịu buông tay, cũng là do con ngốc, vẫn luôn nhớ cô ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận