Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 401: Cô cảm thấy tôi thế nào 2

Nhưng anh tuyệt đối không thể thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi, Tiết Ngạn ho khan, bàn tay cầm gối đầu, vẻ mặt đứng đắn: “Không có ý gì khác, đừng lộn xộn.”
“Em cảm thấy nhức quá, chắc chắn sẽ sưng lên, hơn nữa để lại dấu răng thì phải làm sao hả?” Lục Giai Giai trừng mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ hung dữ: “Trước đây anh không cắn, anh chắc chắn cố tình.”
Nếu hai người vừa ở bên nhau, Lục Giai Giai cũng không có lòng nghi ngờ gì, nhưng người trước mặt này đã lén lút ghen rất nhiều lần rồi.
Từ Trương Đào đến Tôn Thành Trúc, còn có Triệu Xã Hội nữa, Lục Giai Giai dần phát hiện ra mỗi lần Tiết Ngạn làm ra hành động kỳ lạ gần như đều có liên quan đến ghen.
“Không, anh không cố ý, chỉ là bất cẩn đụng phải thôi.” Tiết Ngạn căng da mặt, cứng miệng, dù sao cũng không thừa nhận.
Anh thấp giọng tỏ vẻ yếu thế: “Sau này anh không cắn nữa, nếu thật sự có người hỏi em, em cứ nói lúc ăn cơm bất cẩn cắn vào môi, sẽ không có ai nghi ngờ đâu.”
Tiết Ngạn đã nghĩ xong cái cớ để che đậy rồi.
“Em ngoan ngoãn ăn cơm, đừng nghĩ lung tung, anh còn có chuyện phải đi làm nên về thôn trước đây.” Tiết Ngạn vô cùng tốt tính đặt gối đầu ra sau lưng Lục Giai Giai, khi đi còn không nhịn được mà nhắc nhở: “Nhất định đừng một mình gặp người lạ.”
“Em biết rồi mà.” Lục Giai Giai bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi về chỗ, ánh mắt vẫn nhìn Tiết Ngạn như cũ.
Tiết Ngạn không dám ở lại lâu, đặt xong đồ cho Lục Giai Giai là vội vàng rời đi.
Lục Giai Giai ấn lên môi dưới hơi nhức của mình, xung quanh không có gương, cô cũng không biết môi mình thế nào.
Nhưng lý do mà Tiết Ngạn nói ra đó quả thật có thể dùng, nhưng dùng rồi cũng tương đương với cái cắn vừa rồi của anh hoàn toàn không có tác dụng gì.
Lục Giai Giai không hiểu được tại sao anh cứ phải cắn.
Tầm nhìn của cô rơi lên cơm canh trước mặt, gắp một miếng sườn rồi từ từ gặm, vừa ăn được hai miếng thì cửa để mở bị người gõ hai cái.
Lục Giai Giai quay đầu, nhìn thấy Tôn Chấn Hưng.
Cô chớp mắt, tưởng mình đã nhìn lầm.
Tôn Chấn Hưng đi vào, trên tay cầm hộp cơm, anh ta vừa vào đã nhìn thấy cơm canh trên bàn của Lục Giai Giai.
Canh ngọt canh mặn đều có hết, còn có một đĩa sườn.
Tôn Chấn Hưng nắm chặt hộp cơm trong tay, nói: “Không ngờ cô lại ăn ngon như vậy?”
“!” Bây giờ ăn ngon cũng không phải một chuyện vẻ vang gì cả, Lục Giai Giai nhanh chóng giải thích: “Hôm qua bị thương chảy nhiều máu quá, đây đều là người nhà tới nhà ăn mua để tôi từ từ bồi bổ.”
“Sao anh lại tới đây?” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài: “Là có chuyện gì muốn hỏi sao?”
“Không, không có.” Tôn Chấn Hưng cầm hộp cơm trong tay: “Chuyện lần này chúng tôi vô năng, trong nhà nấu ít canh gà, tôi mang tới cho cô nếm thử.”
“?” Lục Giai Giai cảm giác được sự kỳ lạ của Tôn Chấn Hưng, cô trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, anh tự uống đi.”
Tôn Chấn Hưng liếc mắt nhìn thịt sườn trên bàn, đặt hộp cơm xuống bên cạnh, lại tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Hôm nay tôi tới còn có một chuyện.” Tôn Chấn Hưng thẳng lưng, vẻ mặt rất nghiêm túc, anh ta nhìn Lục Giai Giai: “Có phải cô không thích Tôn Thành Trúc, cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu ấy đúng không?”
Anh ta lớn lên quá ngay thẳng thật thà, Lục Giai Giai có một loại cảm giác bị chủ nhiệm lớp phát hiện ra yêu sớm, xưa nay cô ở trường học đều là học sinh ngoan ngoãn nên có hơi không thích ứng được.
Cô nhíu mày: “Tôi quả thật không có bất cứ quan hệ gì với Tôn Thành Trúc hết, đồng chí Tôn, anh có chuyện gì sao?”
Bầu không khí yên tĩnh.
“Cô cảm thấy tôi thế nào?” Tôn Thành Trúc mở miệng là dọa người.
Lục Giai Giai từ từ trợn tròn mắt, đầu óc có hơi không nghĩ thông được: “Anh nói gì cơ?

“Đồng chí Lục, nếu cô cảm thấy tôi cũng không tồi vậy hai chúng ta có thể thử qua lại trước.” Tim của Tôn Thành Trúc đập rất nhanh.
Nam nữ ở thời đại này rất đơn thuần, rất nhiều người ở bên nhau chỉ là vì sống cho qua ngày, một cái liếc mắt đầu tiên cũng như đã nói chuyện, Tôn Chấn Hưng làm người lại quá nghiêm túc, anh ta cảm thấy rầy rà không thích hợp mà hẳn nên nói thẳng.
“Tôi không có sở thích xấu gì khác, trong nhà có bốn gian phòng, mỗi tháng hai mươi đồng tiền lương, cha mẹ đều đang làm việc ở công xã, nếu cô cảm thấy cũng được…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận