Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 412: Vậy đính hôn trước đi

Lục Giai Giai đảo tròng mắt nhìn cha mẹ, cô cũng muốn nghe ý kiến của hai người, đặc biệt là hôn nhân đại sư giống như sống lại lần hai vậy.
Mà bản thân cô hiện giờ vẫn đang yêu đương nồng nhiệt, lỡ như người trong cuộc mê muội thì rắc rối lắm.
Mẹ Lục nghĩ: “Vậy đính hôn trước đi.”
Ở tuổi này của Lục Giai Giai vừa vặn hợp, kết đối tượng trước, đợi đến tuổi thì kết hôn.
Đặc biệt là tiểu tử Tiết Ngạn này còn không tồi, có thể bảo vệ con gái bà ta.
Có luyến tiếc đến đâu cũng không thể hủy hoại nhân duyên của con cái được.
Lục Giai Giai không ngờ mẹ Lục lại đồng ý thoải mái như thế, cô còn tưởng sẽ bĩu môi đảo trắng mắt nữa chứ.
Buổi chiều, Lục Giai Giai và mẹ Lục đi đến trường học cách hai cây báo danh cho tụi nhỏ.
Khu vực này tổng cộng có bốn thôn, thôn Đông Thủy, thôn Tây Thủy, thôn Nam Thủy và thôn Bắc Thủy.
Trường học do bốn thôn hợp lực lại xây, cốt là để cho đám trẻ có chỗ học, dù sao học sinh đi học của một thôn thật sự quá ít, hoàn toàn không cần thiết làm riêng.
Mẹ Lục lẩm bẩm với đám nhỏ: “Mấy đứa nhìn trẻ con nhà người khác xem, có thể ăn no đã không tồi rồi, nào còn được đi học, cho dù đi học cũng đều là cha mẹ làm đủ việc kiếm được tiền, còn các cháu đều được dùng chi phí chung để đóng, biết tại sao lại vậy không?”
Bây giờ chỉ có phòng cả và phòng hai có con, người chưa kết hôn đều đang trợ cấp cho bọn nhỏ ăn uống, hiển nhiên đi học cũng không thể kêu người nhà bỏ tiền ra được, bằng không quá không công bằng với những đứa trẻ khác.
Hơn nữa, có thể đi học đều là những đứa trẻ đã lớn, có thể giúp nhà làm việc, nếu như đi học hết sẽ tổn thất bao nhiêu sức lao động.
Mẹ Lục chống nạnh, trong thôn có bà cụ nào có thể làm được như bà ta.
Lục Hoa nhìn Lục Giai Giai, dẫn đầu lên tiếng: “Cháu biết rồi, là vì cô út.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục bĩu môi: “Đúng, năm nay cô út của các cháu giao tiền lương, trong nhà dư thêm tiền, lúc này mới đóng học phí được cho các cháu, bằng không tiền đi học móc ở đâu ra?”
“Cô út tốt, cháu thích cô út nhất.” Lục Hoa ngẩng đầu nói.
“Còn không phải sao, bà cũng không nói lung tung, cháu đi xem cô út ở những nhà khác, có người nào muốn chia đồ ăn đồ uống của mình cho cháu trai cháu gái không, có người nào bằng lòng móc tiền cho cháu gái đi học không?” Mẹ Lục bĩu môi: “Cũng không biết kiếp trước các cháu đã làm chuyện tốt gì mới có thể làm cháu gái bà, nếu như sau này lớn lên không thân với cô út của các cháu thì đúng là không có lương tâm.”
“?” Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên nghĩ ngợi, hình như đúng là như thế, cô quả thật vẫn rất tốt.
Lục Hoa và Lục Hảo: “Bọn cháu biết rồi ạ, lớn lên cũng sẽ tốt với cô út.”
Lục Nguyệt nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Đợi cháu trưởng thành và có tiền, ngày nào cũng sẽ mua đồ ăn ngon cho cô út, mua bánh bao nhân thịt, bánh bao nhân thịt thật to cho cô út.”
Lục Giai Giai: “…” Ngược lại cũng không cần đâu.
Hôm nay chỉ dẫn ba cô gái nhỏ Lục Hoa, Lục Hảo, Lục Nguyệt tới báo danh, những đứa trẻ khác vẫn chưa đến tuổi.
Mỗi một người đi học đóng một đồng tiền, tiền sách vở sáu hào, tổng cộng là một đồng sáu, ba người là bốn đồng tám.
Mẹ Lục đau lòng móc tiền trong túi ra đếm, bà ta giao tiền xong lại nói với ba cô gái nhỏ sau lưng, giọng nghiêm khắc: “Các cháu phải chăm chỉ học hành, không phải bà nói lời khó nghe, nhưng các cháu khác với con trai, học hành tốt sẽ có thêm một con đường, nếu như học không tốt, tương lai sẽ mất đi cơ hội, vậy bản thân chỉ có thể chịu khổ.”
Việc bà ta có thể làm cũng chỉ nhiêu đây mà thôi.
Sợ là những bà cụ trong thôn đó sẽ lại ở sau lưng chửi bà ta phá nhà, không biết sống.
Lục Giai Giai nhìn trường học ở thời đại này, trên bục giảng chỉ có một tấm bảng đen và một cái bàn cũ.
Dưới bục giảng có ba, bốn mươi cái bàn, bức tường loang lổ trông rất cũ, là nhà cũ ở trong thôn nên điều kiện rất gian khổ.
Hơn nữa mỗi ngày tới trường học đều phải đi hai cây số, buổi trưa sợ là không thể về nhà ăn cơm mà chỉ có thể ăn cơm hộp ở trường.
Nếu là mùa đông, e rằng tay chân đều sẽ bị cóng hết.
Lục Giai Giai thở ra một hơi nhẹ nhàng, người ở thời đại này quá khổ, cô vừa định xem xung quanh thì đột nhiên sau lưng truyền tới giọng nói.
“Em là người ở đâu?”
Lục Giai Giai quay đầu nhìn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô ta lớn lên rất dịu dàng, là loại dịu dàng lộ ra từ trong xương cốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận