Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 413: Cha mẹ em chắc chắn rất để ý đến em

Lục Giai Giai ngoan ngoãn đáp lời: “Em tới từ thôn Tây Thủy.”
“Người của thôn Tây Thủy à.” Cô gái nở nụ cười: “Chị nhớ trước đây từng gặp em ở thị trấn.”
Lục Giai Giai hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, em không nhớ…”
“Không có gì.” Cô gái bắt đầu tự giới thiệu: “Chị tên là Lý Lệ, là giáo viên ở đây, người thôn Nam Thủy.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn đáp lời: “Em tên là Lục Giai Giai, chị Lệ Lệ có thể gọi em là Giai Giai.”
“Giai Giai, tên hay.” Lý Lệ nhẩm tên của Lục Giai Giai: “Cha mẹ em chắc chắn rất để ý đến em.”
Bây giờ con gái được đặt tên cũng không có ngụ ý gì cả, phần lớn đều là tùy tiện đặt, Giai Giai vừa nghe đã khác hẳn với những bé gái xung quanh rồi.
Cô ta nhìn cô gái trẻ ngoan ngoãn: “Là như vậy, trường học bọn chị đang thiếu giáo viên nhưng người tốt nghiệp cấp ba trong thôn quá ít, chị nhớ có thể được tuyển vào đoàn văn công đều yêu cầu về học lực, liệu chị có thể hỏi em đã tốt nghiệp cấp ba rồi phải không?”
“Em đã tốt nghiệp cấp ba, nhưng em đã có công việc rồi.” Lục Giai Giai từ chối khéo léo.
Cô không có kinh nghiệm trông trẻ, hơn nữa công việc của cô bây giờ rất tốt, nhẹ nhàng mà trợ cấp cao, cách nhà cũng gần.
“Là vậy à.” Lý Lệ nghĩ ngợi: “Vậy nếu em có ứng cử viên thích hợp thì có thể giới thiệu cho chị nhé.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai mở còn to hơn vừa rồi, môi cô hơi hé: “Chị Lệ Lệ, chị kêu em giúp giới thiệu sao?”
“Đúng, bọn chị đã có một giáo viên của thôn Nam Thủy rồi nên không thể giới thiệu thêm người nữa, nếu đã định tuyển một người ở thôn khác vậy chị cảm thấy giao cho em sẽ tốt hơn, đương nhiên chị sẽ kiểm tra người đó, cho em năm ngày, nếu vượt quá năm ngày vậy chị chỉ có thể tự mình tìm thôi.”
“Tại sao lại tìm em ạ?” Lục Giai Giai nghiêng đầu khó hiểu.
Đây chính là một công việc tốt, làm giáo viên tốt hơn trồng trọt quá nhiều, nếu nói ra ngoài chỉ sợ sẽ chen đến vỡ đầu để ứng tuyển ấy chứ.
Lý Lệ xoa đầu cô gái trẻ, nuốt lại lời muốn nói ban đầu về: “Có khả năng là cảm thấy em thuận mắt chăng, chị thích những cô gái trẻ lớn lên xinh xắn.”
Lục Giai Giai rất nhanh đã theo mẹ Lục rời đi, Lý Lệ nhìn bóng lưng của cô dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.

Vẻ mặt của cô ta hoang mang.
Bốn năm trước đương nạn đói, cô ta ở thị trấn quỳ xuống cầu xin rất nhiều người, nhưng chỉ có Lục Giai Giai bằng lòng cho cô ta nửa cái bánh ngô.
Khi ấy cô ta nhớ cô gái trẻ này cũng chỉ có một cái bánh ngô.
Tuy rằng nửa cái bánh ngô đó không cứu được mạng của em gái cô ta, nhưng lại giúp cô ta sống sót.
Lý Lệ đứng ở cổng trường học rất lâu, cô ta không ngờ bọn họ lại cách nhau gần đến thế.
Trên đường trở về, mẹ Lục thấy Lục Giai Giai không yên lòng mới hỏi cô: “Sao thế?”
Lục Giai Giai nói lại chuyện của Lý Lệ một lần.
“Con bé đó hả, mẹ biết một chút, mẹ ruột mất sớm, mẹ kế quá đanh đá, vài năm trước đứa em gái bảy tuổi của cô ta chết đói. Nhưng bây giờ cô ta cũng khổ tận cam lai rồi, gả cho đứa con trai duy nhất của đại đội trưởng thôn Nam Thủy.” Mẹ Lục an ủi cô: “Không có gì phải đặt trong lòng cả, con cũng không nghĩ xem nhà chúng ta còn học sinh tốt nghiệp cấp ba nào sao? Chẳng hưởng được tí lời nào.”
Bà ta nói xong câu này càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng đầu bốc khói: “Con nói xem mấy cái thứ xúi quẩy này chứ, năm đó cũng không phải không cho tụi nó đi học, kết quả thì sao, ngoại trừ anh ba con ra đến ngay cả một đứa tốt nghiệp cấp hai cũng không có, bây giờ cơ hội tốt như vậy đến tay mà tụi nó cũng không cầm được.”
Lục Giai Giai ngẫm thấy cũng đúng, cô chỉ sợ không giúp được việc này rồi.
Mẹ Lục lại truyền đạt một hồi với mấy cô gái trẻ phía sau: “Nghe thấy cả chưa? Chính vì cha mẹ các cháu không chăm chỉ học hành nên bây giờ có cơ hội tốt bày ngay trước mắt cũng không dùng đến được, các cháu nói xem có mất mặt không hả?”
Mấy bé gái cảm thấy đúng là rất mất mặt, bọn họ nhất định phải chăm chỉ học hành mới được.
Về đến nhà, mẹ Lục chỉ vào mũi đám con trai, chửi một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận