Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 422: Cầu hôn 2

Lần này tiệc kết hôn của Lục Cương Quốc có khả năng sẽ được làm tốt hơn một chút, nhưng tiền không thể để lộ ra ngoài, làm tương đối là được, còn lại để người nhà mình ăn.
Đến ngày thứ ba, cả người Lục Giai Giai bắt đầu khẩn trương, ngay cả ăn cơm cũng nặng nề tâm sự, canh gà uống hai hớp đã không uống thêm được nữa.
Hôm nay Lục Thảo ở nhà bên lại rất vui vẻ, chuyện của cô ta và Châu Văn Thanh đã hoàn toàn quyết định xong xuôi.
Châu Văn Thanh cho hai đồng tiền làm sính lễ qua loa, phòng cả nhà họ Lục nhận sính lễ cũng coi như kết thúc buổi lễ.
Bác gái cả Lục không ngờ con gái út của mình lại gả ra ngoài như thế, nhưng nghĩ lại có thể gả ra ngoài đã là tốt lắm rồi.
Cứ như vậy đi.
Năm giờ Tiết Ngạn thức dậy, anh nhìn một lượt những thứ đã chuẩn bị xong hôm qua.
Sính lễ ba mươi sáu đồng, nửa cây nhân sâm, ba khúc vải dệt.
Thật ra anh vẫn muốn tặng thêm nhiều đồ tốt hơn, nhưng mũ của nhà bọn họ vừa mới gỡ xuống, tiền có thể nói là mượn của đồng nghiệp trên thị trấn nhưng nhiều đồ hơn có khả năng sẽ bị người ghen tỵ đi báo cáo.
Cho nên quy cách chỉ cao hơn người bình thường một ít.
Trong lòng Tiết Ngạn hiểu rõ, đồ có thể mua được bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là bình an lấy được Lục Giai Giai.
“Anh cả, anh lại dậy nữa rồi.” Tiết Khiêm có cái tật ngủ không sâu, chỉ cần có một động tĩnh cực nhỏ thôi cũng có thể tỉnh lại được.
Từ sau khi Tiết Ngạn hẹn hò, người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là cậu bé.
Tiết Khiêm nâng mí mắt: “Anh cả, đây là lần thứ mười anh dậy nhìn sính lễ rồi đó, không mất được đâu.”
“Không nhìn, anh chỉ dậy uống nước thôi.”
“…”
Tiết Ngạn chịu đựng đợi đến tám giờ, cha Tiết khẩn trương đếm tiền trong tay một lượt, người một nhà vừa định xuất phát thì đột nhiên một người phụ nữ mặt mày vàng vọt lao vào, bên cạnh bà ta kéo theo một đứa con gái da dẻ ngăm đen.
Trên mặt bà ta treo nụ cười nịnh bợ “Ông Tiết, các người định đi làm sao? Cũng may tôi tới sớm, bằng không đã bỏ lỡ chuyện tốt rồi.”
“Bà là?” Cha Tiết không nhận ra người này.
“Ông quên rồi sao, tôi họ Cao, tên là Cao Điểm.”
“Không nhớ.”
“… Mẹ tôi từng làm đầu bếp ở nhà các ông, sau này gả đến thôn Bắc Thủy, nhiều năm như vậy không liên hệ nhưng còn không phải tôi nghĩ đến một chuyện tốt hay sao? Đối với hai nhà chúng ta đều là chuyện tốt.” Cao Điểm nháy mắt ra hiệu.
“Chúng tôi cũng không quen các bà, bà chạy đến nhà chúng tôi làm gì?” Tiết Dương nhìn người đàn bà trước mặt với vẻ mặt bất thiện, cảm thấy bà ta cười rất xấu xa.
“Đứa trẻ nhà cháu nói vớ vẩn gì đấy, đương nhiên là chuyện tốt rồi.” Ngón tay khô gầy của Cao Điểm đẩy đứa con gái ngăm đen sau lưng ra trước mặt: “Đây là con gái tôi, Cao Chiêu Đệ, thằng cả nhà các ông không phải đến giờ vẫn chưa lấy vợ hay sao? Ông thấy con gái tôi thế nào?”
Thôn dân bị thu hút tới “phụt” một tiếng, hóa ra là tới cầu hôn à.
Gần đây nhà họ Tiết đúng là phất lên như diều gặp gió, mũ đã gỡ, Tiết Ngạn cũng có một công việc cực tốt, cuộc sống chắc chắn không tồi.
Mấy bà cô có suy nghĩ như thế nhưng chưa kịp ra tay đều bĩu môi.
Tiết Ngạn là người của thôn Tây Thủy bọn họ, làm sao có thể lấy một người ngoài thôn được.
Cao Chiêu Đệ liếc mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ xấu hổ.
Tiết Ngạn hai mươi ba tuổi vẫn chưa kết hôn, cô ta cho rằng chắc chắn là vì lớn lên vừa xấu vừa lùn, ai ngờ lại cao lớn như vậy, hơn nữa còn có khí thế mà không người đàn ông nông thôn nào có.
Cô ta quan sát Tiết Ngạn với vẻ hài lòng.
Tiết Ngạn cảm giác được tầm nhìn, con ngươi tối đen chợt liếc qua, ngoại trừ Lục Giai Giai ra, xưa nay anh không thích cười với người khác.
Bởi vì đường nét gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lại hung dữ khiến Cao Chiêu Đệ vô thức rụt cổ.
Cao Điểm cười bảo: “Thằng cả nhà các ông đã hai mươi ba vẫn chưa kết hôn, khiến ông Tiết đến bây giờ vẫn chưa ôm được cháu, còn không phải tôi dẫn con gái mình tới rồi hay sao, tôi nói cho ông hay, con gái tôi khỏe mạnh, ba năm hai đứa không thành vấn đề.”
Cha Tiết vẫn chưa lên tiếng, cả người ngây ra, ông ta cũng chưa trải qua loại chuyện này bao giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận