Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 425: Cầu hôn 5

Hôm nay nhà họ Lục quét tước rất sạch sẽ, kẹo mà mẹ Lục mua cũng dùng tới.
Lục Giai Giai mặc cái áo lông màu lam nhạt, tóc thắt sợi dây buộc tóc màu đỏ, mẹ Lục vào phòng cô, tay cầm một nắm kẹo: “Hôm nay Tiết Ngạn cầu hôn, là người nhà họ Lục chúng ta xem mắt cậu ta, dựa theo quy tắc mới đầu con không được ra khỏi phòng, đợi người lớn quyết định thì con mới có thể ra ngoài, nghe thấy chưa?”
“Con biết rồi mà, mẹ đã nói nhiều lần lắm rồi đó.” Lục Giai Giai bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.
Rõ ràng hôm nay là cầu hôn cô, kết quả cô lại như người ngoài cuộc.
Là… không cần làm gì cả, nghi thức đã hoàn thành rồi.
Lục Giai Giai cố tình trêu chọc: “Hay là con trực tiếp ngủ trong phòng luôn nhé.”
Mẹ Lục cười nuông chiều: “Muốn ngủ thì ngủ, lát nữa mẹ kêu mấy đứa nhỏ trong nhà vào chơi với con.”
Bên này đang nói chuyện thì nhà họ Tiết tới.
Bà Tiền ở bên cạnh hỏi với giọng the thé: “Đại đội trưởng, hôm nay Tiết Ngạn đặc biệt tới cầu hôn, nghe nói các người đã bàn bạc xong rồi, là thật sao?”
Cầu hôn vốn náo nhiệt, nhưng bà Tiền vừa nói ra, xung quanh ngược lại yên tĩnh hẳn.
Mọi người đều nhìn về phía Tiết Ngạn, nếu như cha Lục lạnh mặt vậy mặt của nhà họ Tiết đều sẽ bị đánh sưng.
Rất nhiều người càng nghiêng về phía Tiết Ngạn nói dối hơn, hoặc là nói càng bằng lòng tin anh đang nói dối.
Trong lòng bọn họ không ngừng tự bịa cái cớ.
Tuy rằng Tiết Ngạn đã có công việc trong thị trấn nhưng Lục Giai Giai cũng ăn lương nhà nước như vậy.
Mấu chốt là lớn lên còn xinh đẹp, biết múa, viết chữ cũng đẹp, làm sao có thể gả cho mấy người chân lấm tay bùn ở nông thôn như bọn họ được.
Cha Lục cười đáp: “Tôi vốn tưởng mọi người đều biết cả rồi, dù sao con trai nhà họ Tiết cũng đã cứu con gái tôi mấy lần, đây là nhân duyên trời định, chúng tôi cũng không thể ngăn cản, sau này nhà họ Lục chúng tôi với ông anh nhà họ Tiết đây chính là thông gia.”

Cha Lục đã quen nói chuyện rõ ràng, ngay cả cười cũng mang theo một vẻ khuyên bảo, bà Tiền rụt cổ theo bản năng, đầu óc rỗng tuếch.
Nhà họ Lục thật sự chấp nhận đứa con rể Tiết Ngạn này rồi!
Lần trước… rõ ràng lần trước khi cha Tiết tới cầu hôn, hai gia đình còn giương cung bạt kiếm, thậm chí suýt chút nữa xảy ra mạng người cơ mà.
Bà Tiền nhìn Tiết Ngạn phía sau, nghĩ đến ông cụ nhà họ Tiết ngày xưa, môi bà ta mấp máy, không biết trực giác ở đâu ra.
Nhà họ Tiết lại sắp hưng thịnh rồi.
Vẻ mặt của cha Tiết càng đỏ hơn: “Các ông yên tâm, nhà họ Tiết chúng tôi nhất định sẽ đối xử tử tế với Giai Giai, nếu như Tiết Ngạn dám làm ra chuyện có lỗi với Giai Giai, tôi có liều cái mạng già cũng sẽ đánh chết nó.”
Cha Lục giơ tay: “Ngày vui không nói mấy lời không may này, mau vào đi!”
Một đám người nhà họ Tiết đi vào nhà họ Lục, nhưng các thanh niên vây quanh đó lại nghe thấy tiếng tim mình tan vỡ.
Bọn họ không ngờ Tiết Ngạn vừa ra trận đã dùng sát chiêu, trực tiếp cầu hôn thành công.
Mà trước đó bọn họ hoàn toàn không biết bất cứ tin tức gì cả.
Sớm biết thế… sớm biết thế bọn họ cũng theo đuổi Lục Giai Giai, cho dù không theo đuổi được thì cũng không hối hận như bây giờ rồi.
Cao Điểm kéo con gái đi lên, dừng ở chỗ cách cửa nhà không xa, quan sát cẩn thận sân nhà họ Lục.
Sân không chỉ lớn mà phòng bên trong nhà cũng khá nhiều.
Bà ta túm bà Vương lại hỏi: “Đây là nhà nào thế?”
Bà Vương nhận ra bà ta, trực tiếp đảo trắng mắt: “Đây là nhà đại đội trưởng của chúng tôi, các người vẫn nên bớt làm xấu mặt ở thôn Tây Thủy chúng tôi đi, mau cút đi.”
Cao Điểm mất mặt, nhưng dáng người của bà Vương lại cao lớn cường tráng, bà ta sợ không đánh lại được nên chỉ có thể trừng mắt.
“Tới đây tới đây, ăn kẹo đi.” Lúc này, mẹ Lục đi đến trước mặt bà Vương, trực tiếp nhét vài viên kẹo vào tay bà ta: “Xin vía nhé.”
“Đương nhiên phải xin tí vía rồi, chỉ là ngạc nhiên quá, trước đây chưa từng nghe nói hai nhà các bà…” Bà vương nhận kẹo.
“Sao có thể chưa nghe qua được, Tiết Ngạn đã cứu con gái tôi, vốn nên là nhà chúng tôi qua cầu hôn, thật ra chúng tôi cũng không muốn làm theo quy tắc cũ, nhưng ai kêu hai đứa trẻ nó có duyên đâu.”
“Đúng đúng.” Bà Vương gật đầu.
“Đây là…” Ánh mắt của mẹ Lục rơi lên người hai mẹ con Cao Điểm, rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Bà chính là người đã dẫn con gái đến thẳng cửa nhà đó đúng không, nhà họ Cao các người thiếu đàn ông đến thế à, phải nói sớm đi chứ, thôn Tây Thủy chúng tôi nhiều người độc thân lắm, đến lúc đó cứ báo địa chỉ, sẽ xếp hàng tới tận nhà bà.”
Bà Vương phụt một tiếng bật cười: “Đúng đó, bà già này sống nhiều năm như thế vẫn chưa từng thấy ai sốt ruột như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận