Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 446: Để anh làm 1

Bên ngoài đều là thôn dân náo nhiệt, tâm trạng tốt của nhà họ Lục lại bị phá hỏng hoàn toàn.
Ngày hôm nay, cha Lục không thể không có mặt.
Ông ta gõ cán tẩu lên bàn: “Thằng tư, con dẫn Đại Sơn lên thị trấn một chuyến đi, đừng tùy tiện nhúng tay vào, kêu Đại Sơn kể với mấy người đó một lần, bằng không Điền Kim Hoa giở quẻ, tất cả chúng ta đều sẽ gặp rắc rối.”
Lục Nghiệp Quốc gật đầu.
“Đạp xe đạp của cha đi.”
“… Con biết rồi.” Cuối cùng cũng được đạp xe đạp của cha rồi.
Lục Giai Giai ngồi ngoan ngoãn không nói tiếng nào, đối với loại chuyện mà cô không có cách nào xử lý này vẫn nên ngậm miệng thì hơn, đợi người có thể giải quyết tới giải quyết.
Chuyện Đại Sơn chạy tới tìm Lục Cương Quốc bị rất nhiều người biết, mọi người bàn tán sôi nổi, đều cho rằng người nhà họ Lục sẽ mặt mày u ám, nhưng không ngờ từ cửa đi ra, mẹ Lục vẫn như người không có chuyện gì.
Nên đón tiếp khách thì đón tiếp khách, nên nói chuyện thì nói chuyện.
Lục Giai Giai giúp bê bàn ghế tiệc, đây đều là bàn ghế mượn từ mấy nhà hàng xóm xung quanh.
Không có cách nào khác, bây giờ nghèo, đều là nhà nào có việc thì những nhà khác cho mượn bàn ghế.
“Đừng làm nữa!” Tiết Ngạn đi đến sau lưng cô, anh nhìn trên áo lông màu gạo trắng của Lục Giai Giai dính vết dầu mà nhíu chặt mày lại.
Độ hảo cảm của Tiết Ngạn đối với Lục Cương Quốc giảm xuống điểm thấp nhất.
Người trong cuộc không nhìn nhận rõ ràng liên lụy đến người nhà mình cũng phải chịu tội theo.
Lục Giai Giai đặt cái ghế xuống mới phát hiện trên tay có dầu, dầu dính lên đất, lẫn lại với nhau dính sền sệt, vừa đen vừa bẩn.
Cô phủi đi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bản mặt tối tăm của Tiết Ngạn.
Tay Tiết Ngạn cầm một cái bàn to, cơ bắp trên cánh tay hơi lộ ra.
Bàn ghế bây giờ đều làm bằng gỗ, rất nặng, nhưng anh trông có vẻ vô cùng nhẹ nhàng giống như đang cầm đồ chơi vậy.
“Đừng lộn xộn, bàn rất dễ va vào em.” Tiết Ngạn hất cằm về một phía khác: “Bên đó có rất nhiều cô gái trẻ, em qua đó nói chuyện với bọn họ đi, mấy việc này để anh làm.”
“Vâng.” Lục Giai Giai ngoan ngoãn đứng dậy, cô định đi rửa tay.
Lau khô tay, cô đứng dậy nhìn xem còn có việc gì khác để làm hay không, vừa liếc mắt vài cái đã trông thấy tầm nhìn của Tiết Ngạn liếc qua.
Lục Giai Giai: “…”
Cô dời tầm nhìn, nghe lời đi vào trong đám người.
Vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Lý Phân đứng trong đám người.
Lý Phân nhìn thấy Lục Giai Giai cũng hơi ngại ngùng, nhưng cô ta vẫn chủ động đi tới: “Giai Giai.”
Lý Phân vừa nhìn đã biết có tỉ mỉ trang điểm qua, lông mày vừa mảnh vừa đen, miệng cũng được tô, nhưng trông không rõ ràng cho lắm.
Lục Giai Giai hiểu rõ trong lòng, cười hỏi: “Chị Lý Phân, chị tới tìm anh tư của em sao?”
Sắc mặt của Lý Phân đỏ bừng: “Không tới tìm anh ấy, chị tới để cảm ơn em, hôm qua chị đi báo danh làm giáo viên rồi, chị Lý Lệ đã giúp chị nhậm chức.”
Cô ta chưa từng giúp Lục Giai Giai chuyện gì cả, bây giờ đột nhiên có được lợi ích lớn như thế, cô ta cũng không biết nên nói gì mới có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Mặt Lý Phân càng đỏ hơn: “Giai Giai, thật sự cảm ơn em.”
“Này có gì đâu? Tương lai chúng ta đều là người một nhà mà.” Lục Giai Giai duỗi tay kéo Lý Phân đi, hai người nói chuyện tình hình ở trường học.
Lục Thảo cũng chậm rãi đi tới nhà họ Lục, nhưng đi một vòng lại không ai để ý đến cô ta.
Cô ta bỗng chốc thấy hơi mông lung, cũng không biết tại sao mà trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ta lại không biết khó chịu ở đâu.
Lục Thảo đứng ở góc tường một lúc, mấy suy nghĩ tạp nham trong đầu cô ta bị đánh văng ra ngoài.
Toàn là mấy người thấp kém hết, đợi có một ngày cô ta theo Châu Văn Thanh về thành phố chắc chắn đều sẽ ngưỡng mộ cô ta.
Lục Thảo liếc mắt hai vòng, cuối cùng tầm nhìn dán chặt vào thức ăn cách đó không xa, cô ta ngửi mùi thơm trong không khí, nước miếng đều sắp nhiễu cả ra.
Gần đến trưa, Lục Cương Quốc cõng Trịnh Tú Liên về nhà.
Là thật sự cõng cả một đường.
Lục Giai Giai cảm thán, người ở thời đại này ngày nào cũng ra đồng làm việc, đặc biệt là đàn ông nên sức đều rất lớn.
Trịnh Tú Liên mặc một bộ đồ màu đỏ, mặt rất nhỏ, trên mặt và trên môi đều trang điểm, lúc cười lên trông vô cùng đoan trang hiền thục.
Lục Giai Giai nhìn thêm vài cái nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận