Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 452: Kêu Giai Giai nhà chúng tôi làm phù dâu á 2

Cha Điền và mẹ Điền kéo Điền Kim Hoa rời đi.
Điền Kim Hoa sống chết không muốn gả cho tay góa vợ đó, dù sao thì người vợ trước cũng bị đánh mà chết, cô ta đi rồi cũng chết thôi.
Mà cha Điền và mẹ Điền lần trước bị nhân viên công tác cảnh cáo cũng không dám cưỡng chế gả Điền Kim Hoa qua đó, chỉ có thể vừa đánh vừa chửi vừa cấu, trừ mấy cái đó ra chính là bắt cô ta bán mạng làm việc.
Mỗi ngày Điền Kim Hoa không được ăn no còn làm việc cường độ cao, người gầy giống như bộ xương di động vậy.
Lục Giai Giai nhìn cô ta vài lần, bị dọa sợ mà cả người khó chịu.
Thật ra, Điền Kim Hoa làm việc giỏi như thế, cho dù sống tự lập cũng không đến mức đói thành như thế.
Nhưng mẹ Điền đánh cô ta một trận lại nói vài câu dễ nghe, chỉ thế cô ta đã cam tâm tình nguyện làm việc cho nhà họ Điền.
Thật sự người đáng thương tất có chỗ đáng trách, tất cả đều khó ngăn nổi người khác cam tâm tình nguyện.
Lục Giai Giai tan làm về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lục Thảo.
“Chị họ, chị về đấy à?” Lục Thảo cười rạng rỡ đi tới.
Hai người bọn họ rất biết diễn, khi có người ngoài ở đây luôn gọi chị họ, em họ.
Bác gái cả Lục cũng ở đây, Lục Giai Giai nể mặt nên cười đáp lại.
Lục Thảo duỗi tay định khoác cánh tay của Lục Giai Giai nhưng lại bị Lục Giai Giai tránh đi.
Mẹ Lục trực tiếp đi lên chen giữa hai người, kéo Lục Giai Giai đi vào nhà bếp: “Khát rồi phải không, uống thêm ít nước đi.”
Bà ta ngồi bên cạnh Lục Giai Giai, quay lưng với bác gái cả Lục mà đảo trắng mắt một cái, chỉnh xong tâm trạng rồi mới quay đầu lại: “Chị cả, hai người các chị qua đây có chuyện gì sao?”
Bác gái cả hé miệng, dường như có chuyện khó nói.
Lục Thảo cảm giác được sự bài xích của mẹ Lục, trong lòng cô ta hơi tủi thân, ngồi bên cạnh mẹ Lục làm nũng: “Thím hai, có phải thím cũng giống người khác chán ghét cháu rồi không?”
Biết rõ còn hỏi, mẹ Lục bĩu môi: “Nào có.”
Lục Thảo: “…”
Cô ta liếc mắt nhìn Lục Giai Giai rồi lại nhìn mẹ Lục.
Thật ra cô ta vẫn luôn hy vọng mình có thể trở thành con gái của thím hai, nếu cô ta thành con gái của thím hai chắc chắn sẽ còn hiếu thuận hơn Lục Giai Giai.
Lục Thảo đè nén sự khó chịu trong lòng: “Thím hai, thật ra cháu với mẹ cháu tới là muốn Lục Giai Giai tiễn cháu ra cửa.”
“Khụ!” Lục Giai Giai trực tiếp sặc nước ho sù sụ.
Cô hiểu rồi, Lục Thảo muốn kêu cô làm phù dâu.
Nghĩ cô là đồ ngốc sao? Làm phù dâu cho Lục Thảo, một cô gái còn chưa gả đi như cô chắc chắn sẽ tổn hại danh tiếng.
Hơn nữa, dựa vào cái gì cô phải làm phù dâu cho Lục Thảo!
Sắc mặt của mẹ Lục lập tức khó coi.
Lục Thảo làm nhiều chuyện mất mặt như vậy, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi là được, còn muốn kéo con gái bà ta xuống nước nữa.
Là bà ta quá dễ nói chuyện sao?
“Chị cả cũng nghĩ như vậy sao?” Mẹ Lục nhìn về phía bác gái cả Lục với bản mặt nặng nề.
Bác gái cả Lục lắp bắp: “Không phải… còn không phải là không tìm được người hay sao? Còn nữa, Giai Giai đã đính hôn rồi, cũng không cản trở gì cả.”
“Không cản trở gì?” Mẹ Lục nổi giận đùng đùng đứng dậy: “Con gái chị làm ra loại chuyện mất mặt người như thế, toàn bộ thôn Tây Thủy đều biết hết, Giai Giai nhà chúng tôi tiễn cô ta ra ngoài để mất mặt như cô ta hay sao?”
Mẹ Lục vốn muốn nể mặt đôi bên nhưng không ngờ phòng cả nhà họ Lục lại được nước làm tới như thế: “Không tìm được người sao chị không tìm cháu gái ngoại của mình đi, sao không kêu con dâu chị tìm em gái tụi nó? Hay là nói người khác không muốn tới, chị cảm thấy Giai Giai nhà chúng tôi đáng kiếp chịu tội thay các người.”
Bác gái cả Lục không ngờ ngờ mẹ Lục lại trở mặt ngay trước chốn đông người như thế.
Từ sau khi Lục Thảo gây chuyện, ánh mắt người trong thôn nhìn bọn họ đều hơi trào phúng, nhưng thái độ của cha Lục và mẹ Lục đối với bọn họ vẫn giống như trước đây, không hề ghét bỏ chút nào.
Gần đây bà ta phiền não quá, chỉ muốn nhanh chóng gả Lục Thảo ra ngoài cho xong, nghe thấy Lục Thảo kiến nghị để Lục Giai Giai tiễn mình, đầu óc nóng lên đã chạy qua đây.
Ngồi ở đây một lúc, bà ta cũng cảm thấy không thích hợp cho nên mãi cũng không mở miệng được.
Không ngờ mẹ Lục lại trực tiếp bùng nổ.
Lục Thảo thấy mẹ Lục nói khó nghe như thế, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Thím hai…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận