Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 460: Đúng là rất dữ 1

Ngón tay của Lục Giai Giai nắm áo trên người Tiết Ngạn, cô cảm thấy vẫn hơi sớm, nhưng miệng lại bảo: “Sổ hộ khẩu không phải em cầm, nhưng nếu cha mẹ em đồng ý đưa sổ hộ khẩu cho em, em chắc chắn sẽ đồng ý đăng ký kết hôn vào hôm sinh nhật.”
Cô ngoan ngoãn nhìn Tiết Ngạn, anh không cảm giác được suy tính nhỏ của Lục Giai Giai, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, bụng ngón tay sờ lên eo cô.
“Anh phải đi rồi, không đi thì không kịp mất.” Tiết Ngạn thả Lục Giai Giai xuống với vẻ lưu luyến không rời.
Lục Giai Giai gật đầu.
Tiết Ngạn thấy cô không quyến luyến bao nhiêu mới duỗi ngón tay chọt vào gò má cô, làm như vô tình hỏi: “Khoảng thời gian anh không ở đây, không có người khác tới quấn lấy em chứ.”
“…” Lục Giai Giai vỗ vào tay Tiết Ngạn: “Anh cũng nghĩ em quá tốt rồi, nào có ai quấn lấy em đâu? Anh tưởng em đi trên đường lớn sẽ có một đống đàn ông theo phía sau em chắc?”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Vậy cũng chưa chắc.”
“…”
Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên: “Anh đi đây, nếu ai tới quấn lấy em, em nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Lục Giai Giai thuận miệng đáp: “Biết rồi mà.”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi, buổi tối mới lên đến thị trấn.
“Ồ, anh Tiết về rồi.” Trương Thủy Tuyền đặt khăn lông trong tay xuống, trêu ghẹo.
Sua khi Tiết Ngạn đến bộ phận bảo vệ, vóc người tráng kiện cao lớn, sức lại lớn, bảo vệ ở đây không ai đánh lại được anh.
Tình bạn của đàn ông đều từ đánh nhau mà ra, Tiết Ngạn rất nhanh đã hòa nhập với mọi người.
Anh cảm thấy nóng bèn cởi cái áo choàng ngắn bên ngoài ném lên giường, dấu răng trên cánh tay lộ ra.
Trương Thủy Tuyền từng đấu tay đôi với anh, sau khi bị đấm hai quyền mới tâm phục khẩu phục, bây giờ mối quan hệ giữa hai người cũng không tồi.
Ánh mắt anh ta liếc qua dấu răng, còn tưởng mình nhìn nhầm nên lại nhìn lại, sau khi xác nhận không sai mới kinh ngạc bảo: “Anh Tiết, anh về nhà đánh nhau với tiểu yêu tinh sao?”
Trương Thủy Tuyền dời ánh mắt đến miệng Tiết Ngạn: “Miệng cũng bị cắn rách luôn này.”
“Ngã thôi.” Tiết Ngạn cởi áo may ô xuống, tìm một bộ đồ sạch sẽ mặc vào: “Không cẩn thận ngã, vợ chưa cưới ghét bỏ tôi không biết chăm sóc bản thân nên cắn vào tay tôi.”
Trương Thủy Tuyền: “…”
Tiết Ngạn quay lưng với anh ta, từ mỗi một hành động đều có thể nhìn ra được đường nét cơ bắp lưu loát.
Trương Thủy Tuyền nhìn dáng người cao lớn của anh và vòng eo rộng tiêu chuẩn, nghĩ đến nếu như làm, con gái bình thường cũng không chịu được.
“Anh Tiết, chị dâu khỏe không?” Trương Thủy Tuyền theo bản năng hỏi.
Động tác mặc áo của Tiết Ngạn hơi dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía anh ta với ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Cậu hỏi mấy chuyện này làm gì?”
“Không, không có gì?” Trương Thủy Tuyền nhanh chóng lắc đầu: “Còn không phải tôi nghĩ chị dâu cắn anh một cái, rất dữ hay sao?”
“Đúng là rất dữ.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn dấu răng trên cánh tay mình: “Có đôi khi còn thích cào người.”
Trương Thủy Tuyền chậm rãi nói: “Vậy sau này anh nhất định sẽ bị cào.”
Ai không chịu được đều sẽ phản kháng.
Đột nhiên Trương Thủy Tuyền rất muốn biết vợ chưa cưới của Tiết Ngạn trông thế nào.
Nhưng anh ta cũng đoán được đại khái, mỗi ngày con gái nông thôn đều phải làm việc đồng áng, dáng người chắc chắn cường tráng, mới đầu không chịu được nhưng thời gian dài rồi nói không chừng sẽ tốt hơn.

Lục Thảo dọn dẹp nhà cửa một ngày, cô ta ở nhà cũng chưa từng cần mẫn đến như thế.
Xế chiều, tay của cô ta vừa nhúng vào nước đã run lên, trong căn nhà tồi tàn này toàn là cỏ, lại không có công cụ gì nên chỉ có thể dùng tay nhổ, tay bị cứa đến đỏ bừng.
“Cơm tối ăn gì đây?” Châu Văn Thanh ngồi dậy trên giường hỏi.
Trong nhà, nơi được thu dọn đầu tiên là giường, bác gái cả Lục đóng gói chăn và gối đầu mà bình thường Lục Thảo dùng rồi đưa qua đây.
Lục Thảo dọn dẹp rất lâu mới trải xong chăn cho cô ta với Châu Văn Thanh.
Cô ta thở hồng hộc: “Không ăn gì cả, chỉ có thể ăn cháo thôi.”
“Chỉ ăn mấy thứ này?”
“… Có mấy thứ này ăn đã tốt lắm rồi, trong nhà làm gì có gì đâu, chỉ có một ít lương thực được chia từ ký túc xá thanh niên trí thức của anh.”
Châu Văn Thanh tức giận: “Nấu cơm là việc của phụ nữ, cô thật sự không có một chút tác dụng gì cả.”
“Vậy anh đi kiếm lương thực về đây cho tôi đi.” Lục Thảo nổi giận đùng đùng đứng dậy: “Châu Văn Thanh, anh đừng có quá đáng.”
Châu Văn Thanh cười ha ha: “Không ngờ cô cũng là một cô ả đầu cơ như vậy đấy, tôi nghèo không có lương thực, lúc đầu cô cũng nói không ghét bỏ tôi, kết quả bây giờ mới vừa gả cho tôi chưa đến một ngày đã trách tôi không biết kiếm lương thực rồi sao?”
Lục Thảo hé miệng, qua một lúc lại ngậm miệng lại, cô ta lấy bình gốm ra nấu cháo, một lúc sau lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Châu Văn Thanh: “Văn Thanh, anh đọc thơ cho em đi.”
Châu Văn Thanh không muốn tuyệt tình ngay từ đầu, chỉ đành không tình không nguyện đọc một bài thơ cho Lục Thảo.
Lục Thảo nhoẻn miệng cười, vẻ mặt hài lòng.
Sau khi nấu xong, mỗi người được nửa bát cháo, lúc hai người bận rộn xong đã là đêm hôm khuya khoắt.
Lục Thảo cởi áo nằm xuống, cô ta xấu hổ mò về phía Châu Văn Thanh.
“!” Châu Văn Thanh quay người.
Lục Thảo: “…”
Cô ta nhích người, ôm Châu Văn Thanh từ phía sau: “Hai chúng ta đã kết hôn rồi, không sao đâu, chúng ta có thể sinh đứa con trai trước, sinh con gái cũng không sao, nó vừa vặn có thể chăm sóc em trai…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận