Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 483: Kết hôn cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi 1

Cô tự giác vả mặt, chỉ có thể giữ vẻ mặt hung dữ: “Em chỉ nghĩ chắc chắn phải chụp ảnh kết hôn, mua quần áo thì đắt quá nên em muốn may thử, nhưng anh đừng ôm hy vọng nhiều làm gì, em chưa chắc đã làm thành công.”
“Em may quần áo cho anh?” Trong đôi mắt của Tiết Ngạn lại lộ ra sắc thái.
Lục Giai Giai gật đầu, tiêm mũi dự phòng trước: “Anh đừng nghĩ may sẽ đẹp bao nhiêu, dù sao có thể mặc là được rồi…”
“A!” Đột nhiên Lục Giai Giai bị túm eo nhấc lên, sức của Tiết Ngạn rất lớn.
Cô bị dọa hết hồn, sau khi kêu một tiếng lại cắn môi, vội vàng nhìn xung quanh: “Anh mau thả em xuống đi!”
Tiết Khiêm ở trong nhà che miệng Tiết Dương, cũng làm ra hành động chớ có lên tiếng.
Tiết Ngạn vững vàng thả Lục Giai Giai xuống, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen lạnh lùng thường ngày là ý cười.
Giọng nói của anh xưa nay trầm thấp nhưng lần này tùy tiện nghe qua vẫn có thể cảm giác được sự kích động lẫn bên trong: “Anh… anh nhất định sẽ mặc cẩn thận.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai hơi cay, cũng bị loại vui mừng này của anh lây nhiễm, cô sờ cái thước dây trong tay, đổi ngụ ý, nói một cách rất đúng lý hợp tình: ‘Anh yên tâm, em nhất định sẽ may thật đẹp cho anh.”
“Anh đừng nhúc nhích, để em đo đã.” Lục Giai Giai lại cúi người đo vòng đùi, cô vô cùng chi tiết, chỉ sợ mình đo sai.
Sớm biết thế này đã gọi chị cả cùng tới rồi. Mới đầu Lục Giai Giai chỉ ôm tâm thái may quần áo tới đây, nhưng thấy Tiết Ngạn kích động như thế, cô cũng kích động chém gió luôn.
Trên thực tế, loại chuyện đo kích cỡ này cô cũng là lần đầu tiên làm.
Quả nhiên không thể mê trai, hơi kích động chút lời gì cũng nói ra được.
Lục Giai Giai vụng về đo xong kích cỡ cho Tiết Ngạn, hơn nữa còn ghi lần lượt lên quyển sổ nhỏ, chỉ sợ có chỗ nào đó không đúng.
“Em về trước nhé.” Lục Giai Giai vội vội vàng vàng thu dọn đồ định đi, bây giờ cô còn sót lại chút ký ức, phải nhanh chóng hỏi chị cả có chỗ nào đo sai không.
Tiết Khiêm đợi Lục Giai Giai rời đi mới đi ra khỏi phòng: “Anh cả, chị Giai Gia muốn may quần áo mới cho anh mặc ạ?”
Lấy vợ tốt quá, đột nhiên Tiết Khiêm cũng muốn có một người quan tâm mình.
Tiết Dương hỏi với vẻ mong đợi: “Anh cả, liệu chị Giai Giai có may cho em một bộ không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiết Ngạn liếc qua, thấp giọng đáp: “Cô ấy chỉ may cho anh, các em đừng hòng, muốn mặc đồ mới thì kêu cha làm cho các em.”
Tiết Dương buồn bực ngậm miệng lại.
Lục Giai Giai về đến nhà đã hỏi chị cả kích cỡ mình đo có vấn đề gì không.
Trương Thục Vân lắc đầu với vẻ lơ đãng: “Em gái, em đo đều đúng hết.”
Cô ta còn chưa nói gì thì Lục Giai Giai đã hào hứng chạy biến mất, định về phòng may quần áo.
Trương Thục Vân: “…”
Cha Tiết rời đi, Lục Giai Giai tìm mẹ Lục cùng may quần áo.
Cha Lục nhìn vải trên tay Lục Giai Giai, tức anh ách: “Mua vải cho cha cũng thôi đi, sao còn mua vải cho nó nữa?”
“Cái này không phải con mua, đây là Tiết Ngạn mua.” Lục Giai Giai nhỏ giọng đáp.
Cha Lục đi qua đi lại trong phòng, đi được hai bước lại dừng.
Lục Giai Giai cười trộm, cô duỗi tay nhận cái áo trên tay mẹ Lục: “Cha, con may cho cha trước, may xong cho cha rồi lại may cho Tiết Ngạn.”
Vẻ buồn bực trên mặt cha Lục rất nhanh đã tiêu tan, nhưng nhìn thấy con gái bảo bối may áo cho mình lại có hơi đau lòng.
Ông ta ngồi xuống nghĩ ngợi, không làm cho ông ta mà làm cho tiểu tử đó, hay là cứ may cho ông ta trước đi.
“Lão già chết tiệt.” Mẹ Lục đảo trắng mắt.
Bình thường bình tĩnh thành thật, bây giờ lại rớt giá như trẻ con.
Mẹ Lục giành vải trên tay Lục Giai Giai: “Làm cho ông ta, làm cho ông ta làm gì? Của mẹ vẫn chưa may kia kìa.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục nhét áo của cha Lục vào trong, lấy vải của mình ra ngoài: “Làm cho mẹ trước đi, mẹ giúp con làm cho Tiết Ngạn, về phần cha con, đợi mẹ có thời gian lại làm cho ông ta sau.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên con gái bà ta may quần áo, nhất định phải may cho bà ta.
Lục Giai Giai cẩn thận nói: “Con đã đồng ý với Tiết Ngạn sẽ tự may cho anh ấy rồi, hay là cứ để cái của Tiết Ngạn ở đấy trước, dù sao còn hơn tháng nữa, làm cho anh ấy cuối cùng đi.”
Đồ Liệt Ninh không dễ làm, Lục Giai Giai định có thời gian sẽ lên thị trấn quan sát kiểu dáng, cẩn thận thảo luận với mẹ Lục rồi mới làm sau.
“Được, mau cầm đi.” Mẹ Lục phất tay.
Lục Giai Giai vâng một tiếng cầm vải đi ra ngoài, lại nhét vào trong tủ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận