Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 491: Đăng ký kết hôn 2

Cha Lục không nói gì cả, mẹ Lục vỗ lên người ông già một cái: ‘Còn không mau lấy sổ hộ khẩu ra đây, ông muốn bọn nhỏ gấp muốn chết hay sao?”
Cha Lục buồn bực chẳng nói gì, qua một lúc mới lấy sổ hộ khẩu trong túi ra, đôi mắt cay xè.
Mắt của Lục Giai Giai chợt đỏ hoe, mẹ Lục quay mặt đi kiềm chế một lúc, sau đó bà ta mới đi qua đưa sổ hộ khẩu cho Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn nhiều lần hứa hẹn: “Bác trai bác gái cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ tốt với Giai Giai, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi gì.”
Mẹ Lục gật đầu.
Bà ta có thể chủ động đi qua đưa sổ hộ khẩu cho Lục Giai Giai đã là niềm tin tưởng lớn nhất rồi.
Mẹ Lục đè thấp giọng nói, thấp thoáng mang theo vẻ uy hiếp: “Con gái nhà chúng tôi không chịu tội được, cuộc đời thay đổi nhiều, Tiết Ngạn, nếu như có một ngày cậu không thích nó nữa vậy đừng bắt nạt nó, trả nó về cho chúng tôi.”
Tiết Ngạn lập tức không hề do dự, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mẹ Lục, nhấn mạnh từng chữ: “Giai Giai là mạng của cháu, cháu sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với cô ấy, cũng sẽ không bao giờ cô phụ cô ấy.”
“Mong rằng cậu có thể làm được những gì mình đã nói.” Mẹ Lục chậm rãi buông một góc sổ hộ khẩu ra, đôi mắt đỏ hoe, mỉm cười: “Đi đi.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, nước mắt của Lục Giai Giai mới rơi xuống, cô lau đi, sau đó lại nở nụ cười.

Tiết Ngạn đạp trên đường rất nhanh, nhưng khó ngăn nổi đường đất bùn lầy, khi đạp qua một đoạn đường trơn trượt, chiếc xe nghiêng đi.
Tiết Ngạn vội vàng dùng chân dài chống, anh đỡ thẳng xe đạp dậy, nhìn Lục Giai Giai cũng thò một chân xuống chống xe, anh nắm chặt ghi đông.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Lát nữa anh sẽ đạp chậm một chút.”
“Không cần gấp!” Lục Giai Giai nắm áo của Tiết Ngạn.
Vừa rồi cô suýt chút nữa còn tưởng mình sắp ngã rồi, đây chính là đồ mới đó, hôm đăng ký kết hôn nếu như dính bẩn sẽ không cát tường cho lắm.
Tiết Ngạn nuốt nước miếng, trái tim anh đã bắt đầu đập điên cuồng từ khi cầm được sổ hộ khẩu, chỉ hận không thể đạp lên thị trấn nhanh một chút.
“Anh… anh sẽ chậm một chút.” Anh mím chặt môi.
Một tay của Tiết Ngạn ôm ngang eo của Lục Giai Giai: “Hay là ngồi đằng trước đi.”
Lục Giai Giai nhanh chóng lắc đầu: “Không muốn, ngồi đằng trước ê mông lắm.”
Tiết Ngạn đợi hít thở bình ổn rồi mới đạp xe, nhưng chân vẫn không nhịn được mà dùng sức, tốc độ đạp xe siêu nhanh.
Lục Giai Giai nghi ngờ anh kích động quá, mỗi lần khi xe đảo vành sẽ ôm cô ở phía sau.
Dù sao muốn ngã cũng phải ngã cùng nhau.
Tới gần trưa, hai người mới lên thị trấn, Lục Giai Giai định đi ăn cơm giống như hôm qua, cô vừa sải bước đi đã bị Tiết Ngạn túm cổ tay, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô: “Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
“Đăng ký kết hôn trước.” Tiết Ngạn chống xe bằng một chân, một cánh tay trực tiếp ôm Lục Giai Giai ở yên sau, vừa dùng sức đã đạp đi mất.
Lục Giai Giai nhìn sắc trời, thấy anh kích động như vậy cũng không tiện nhắc nhở nhân viên công tác có khả năng đã tan làm rồi.
Cô chậm rãi xòe ngón tay ra, lòng bàn tay ẩm ướt, gió vừa thổi qua nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại tim đập khá vang.
Hai người đến cửa cục dân chính, tay Tiết Ngạn vừa dùng sức, Lục Giai Giai đã bị anh ôm xuống xe.
Anh nhanh chóng cất xe đi, kéo Lục Giai Giai đi vào trong.
Nhân viên công tác đã lấy hộp cơm ra định ăn cơm trưa.
“Buổi trưa…”
“Chúng tôi kết hôn.” Lục Giai Giai nhanh chóng mở miệng, cô ngoan ngoãn nói với chị gái làm thủ tục đăng ký kết hôn: “Bây giờ có được không ạ?”
“Đã quá giờ rồi, buổi chiều các cô lại tới sau đi…”
“Là tôi.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Cô còn nhớ tôi không? Lần trước là cô nói với tôi các mục cần chú ý khi kết hôn.”
Nhân viên công tác nữ nhìn Tiết Ngạn rồi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, anh chính là người ăn mặc rách rưới đi tới cục dân chính đó.”
Chủ yếu là Tiết Ngạn quá cao, dáng người lại cường tráng nên cô ta mới không quên.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu.
Nhân viên công tác nữ nghĩ ngợi, sau đó đặt hộp cơm trong tay xuống, cô ta quan sát Lục Giai Giai: “Không ngờ anh lại kiếm được một cô vợ ưa nhìn như vậy, hôm nay ăn mặc không tồi, qua đây đi, tôi làm cho hai người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận