Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 516: Chuyện của em gái quan trọng hơn

Mẹ Lục im lặng một lúc rồi khó xử bảo: “Thôi được rồi, vậy chiều nay tôi đi hỏi lại xem sao.”
“Mẹ, đừng đợi đến chiều, bây giờ mẹ đi luôn đi.” Trương Thục Vân nói với vẻ khẩn thiết: “Việc trong nhà đều có con làm rồi, chuyện của em gái quan trọng hơn.”
Mẹ Lục tràn đầy vẻ âu sầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, Thục Vân, cô cũng biết tôi thương con gái, tôi cũng muốn kêu con bé về nhà ở, nhưng tính cách của em gái cô ngang bướng, tôi sợ vẫn phải tốn chút thời gian.”
“Mẹ, mẹ mau đi hỏi đi.”
“Được, vậy bây giờ tôi đi hỏi.”
Người trong nhà nhìn thao tác của hai cô con dâu này với mẹ Lục mà chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Dù sao bọn họ nói cũng không tính, chủ yếu là ba vị này, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì mọi người đều vui vẻ.
Đặc biệt là mẹ Lục, bà ta vui vẻ thì cả gia đình đều vui vẻ.
Mẹ Lục làm bộ làm tịch đi ra ngoài cửa, đến nhà họ Tiết, kết quả cửa lớn lại đóng.
Vừa đúng ý của mẹ Lục, bà ta quay người đi về phía nhà mình.
Tiết Ngạn và Lục Giai Giai đi lên núi, buổi chiều vẫn có thanh niên trong thôn đi săn, nhìn thấy hai vợ chồng lên đây đều trừng hai mắt nhìn chằm chằm.
Trước đây bọn họ đều muốn biết tại sao Lục Giai Giai lại thích Tiết Ngạn lầm lì lạnh lùng.
Hai người đứng chung, một cao một thấp, một mềm một cứng, ngược lại cũng rất xứng.
Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi tìm một chỗ có thể đặt bẫy.
Anh lấy thiết bị săn bắt từ trong gùi ra, Lục Giai Giai tò mò nhìn, thi thoảng sẽ giơ tay đụng thử, Tiết Ngạn giảng cho cô cách sử dụng thế nào.
Rõ ràng biết mình sẽ không để cô lên núi đi săn nhưng anh rất thích Lục Giai Giai nhìn anh với vẻ sùng bái.
“Tiết Ngạn, anh thật lợi hại.”
“Ừm.”
“Anh phát hiện ra dấu vết của thỏ rừng ở đây, sau khi chúng ta đặt xong bẫy như vậy, cách một khoảng ngồi đợi là được.” Tiết Ngạn ngụy trang cho cái bẫy, sau đó dẫn Lục Giai Giai trốn ở đằng xa nhìn.
Đợi mười mấy phút cũng không có động tĩnh gì, Lục Giai Giai kéo Tiết Ngạn đi ra dòng suối nhỏ.
Còn chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng nói chuyện như có như không ở phía xa.
“Lâm đại ca, anh thật lợi hại quá, hôm nay lại bắt được một con gà rừng.” Giọng nói của người nữ thoáng vẻ kích động.
Giọng người nam mang theo vẻ yêu thích: “Cũng được, em thích ăn vậy sau này anh vẫn có thể bắt được nhiều hơn.”
Lục Giai Giai kéo Tiết Ngạn, hai người trốn ở góc xa phía sau tảng đá nhìn.
Cô nhỏ giọng nói với Tiết Ngạn: “Là La Khinh Khinh và Lâm Phong, em nhớ trước đây cô ta toàn gọi là trí thức Lâm, bây giờ lại biến thành Lâm đại ca, em thấy cô ta vẫn coi Lâm Phong thành lốp dự phòng thôi, đã không nhìn trúng anh ta lại còn muốn chiếm lời.”
“Chúng ta đi thôi.” Tiết Ngạn sờ eo của Lục Giai Giai, trong mắt chỉ có mình cô.
Lục Giai Giai nghĩ đến cái bẫy vừa mới đặt xong, cô gật đầu, vừa định đi thì nhìn thấy Lâm Phong chủ động nắm tay La Khinh Khinh.
Lục Giai Giai: “!” Lá gan to thế!
“Đợi đã.” Cô nắm ngón tay của Tiết Ngạn, hai mắt nhìn phía xa, dựa sát vào người anh: “Anh ở đây nhìn một lúc với em đã, em cứ cảm thấy bây giờ hai người bọn họ vô cùng kỳ quái.”
Bên này, La Khinh Khinh nhìn xung quanh, cô ả rút tay mình nhưng không rút ra được, chỉ có thể xấu hổ ngại ngùng: ‘Lâm đại ca, anh đừng như vậy, hai người chúng ta vẫn chưa kết đối tượng, không phải anh nói có thể cho tôi thời gian suy nghĩ sao? Lỡ như để người khác nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ hắt nước bẩn lên người anh.”
“Sợ cái gì? Có anh cần em mà.” Đôi mắt của Lâm Phong tối tăm.
Làn da của anh ta đen, hơn nữa còn không cao, bây giờ làm việc đồng áng bán mạng nên lưng cũng hơi còng, sống ở chuồng trâu thời gian dài như thế trên người cũng mang theo một mùi hôi.
Nụ cười trên mặt La Khinh Khinh suýt chút nữa thì không giữ nổi, nhưng bây giờ danh tiếng của cô ả đã kém như thế rồi, trừ Lâm Phong ra, hoàn toàn không có bất cứ một người nào bằng lòng lại gần cô ả.
Cô ả chỉ có thể nắm chặt người trước mắt.
La Khinh Khinh cố gắng khiến bản thân bình ổn tâm trạng, cô ả cúi đầu, tỏ vẻ hơi ngại ngùng.
“Khinh Khinh, bây giờ không có ai.” Lâm Phong chậm rãi lại gần La Khinh Khinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận