Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 527: La Khinh Khinh, đừng ép tôi 1

Chị dâu thứ hai cười ha ha: “Đúng, người mà nhà các người có thể lấy nhiều lắm đúng không, nếu đã như thế, vậy tôi cũng đi là được.”
Chị dâu thứ hai cũng kéo con mình đi, trong nhà loạn như nồi cám heo.
“Đừng cãi nhau nữa!” Bác cả lên tiếng, ông ta nhìn về phía Lục Thảo.
Lục Thảo mím môi, yếu ớt nói: “Cha, con về nhà ở có gì không tốt? Còn có thể kiếm thêm công điểm, cha yên tâm, con với Văn Thanh nhất định sẽ thật hiếu thuận cha.”
Bác gái cả Lục trực tiếp hỏi: “Mày muốn vào đây ở như vậy, dù làm loạn cái nhà này cũng muốn vào ở đúng không?”
Lục Thảo không nói gì cả.
Bác gái cả Lục hít một hơi thật sâu, cảm tình của bà ta đối với Lục Thảo thật sự đã bị mài sạch không còn một chút nào nữa.
“Lục Thảo, sau này nhà bọn tao không có một đứa con gái như mày, mày đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà này nữa!” Bác gái cả Lục quay đầu đi: “Thằng cả, mày ném nó ra ngoài đi, từ nay về sau nó với chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Lục Thảo sững sờ, cô ta nói với vẻ khó tin: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ nói mẹ không cần con nữa sao, mẹ chính là mẹ ruột của con đó, mẹ không thể so được với thím hai cũng thôi đi, lại còn nói không cần con là không cần con nữa, tim mẹ làm bằng đá hay sao?”
Anh cả lạnh mặt đi qua kéo Lục Thảo, cô ta duỗi tay cào lên mặt anh mình, vừa đá vừa đánh: “Tôi không đi, các người điên rồi sao? Lại còn nói cái nhà này cũng không có đứa con gái như tôi nữa.”
Cô ta hoàn toàn hoảng loạn rồi, ở nhà mẹ đẻ cô ta có tự tin, thường xuyên về nhà cũng có thể đòi được một, hai đồng tiền, cho dù sau này bị người bắt nạt cũng có người ra mặt giúp cô ta.
Bây giờ nói không cần cô ta nữa là sao? Không cho cô ta ở thì không cho cô ta ở, sao đột nhiên lại không cần đứa con gái như cô ta nữa?
Lục Thảo ra sức giãy dụa: “Anh cả, em không đi, cùng lắm thì em không về nhà ở nữa, em không về nhà ở không phải là được rồi sao?”
Áo của Lục Thảo sắp bị kéo rách, mẹ Lục kéo Lục Giai Giai đi qua một bên.
Lục Thảo thấy thái độ của bác gái cả Lục kiên quyết, từ cầu xin ban đầu đến nói năng không suy nghĩ: “Mẹ làm mẹ như vậy à, từ nhỏ đến lớn đều không thương tôi, có đồ gì ngon cũng không nhường cho tôi trước, bây giờ lại không cần tôi, mẹ có lương tâm không hả? Tôi nguyền rủa mẹ không có kết cục tốt…”
“Bốp!”
Anh cả vả một cái vào mặt Lục Thảo, tất cả mọi người đều yên lặng.
Lục Thảo phát hiện ra mình lỡ lời, cô ta ôm mặt khóc.
Đôi mắt của bác gái cả Lục trợn ngược rồi ngất xỉu, cũng may bác cả ở bên cạnh, bằng không đã ngã thẳng xuống đất rồi.
Anh cả xách Lục Thảo ném ra ngoài, ra tay không hề nương tình, dám phản kháng thì tát thêm cái nữa.
“Anh cả…” Lục Thảo kéo ống tay áo anh ta với vẻ khổ sở.
Rõ ràng cô ta chỉ muốn về nhà ở, không biết tại sao lại biến thành như vậy.
Anh cả rút tay về với vẻ mặt không có cảm xúc, thật sự cắt đứt mối quan hệ này.
Ngay cả mẹ ruột mình mà cũng dám nguyền rủa, người trong thôn lại bị tác phong làm việc của Lục Thảo làm mới giới hạn nữa rồi.
Trương Thục Vân lẩm bẩm: “Cô ta đúng là điên rồi, bác gái nuôi dạy cô ta nhiều năm như thế, cũng chưa bao giờ từng thiếu của cô ta cái gì, vậy mà cô ta lại nguyền rủa mẹ ruột mình không có kết cục tốt ngay tại trận.”
Mẹ Lục nghĩ đến cảnh ngộ của mình lúc còn trẻ, bà ta phì một tiếng: “Đó là cái thứ lòng dạ hiểm độc, chỉ muốn giơ tay đòi đồ của người khác, người như thế là thiếu dạy dỗ, nói nhiều với cô ta cũng vô dụng, đợi sống khổ rồi mới biết sai!”
Lục Giai Giai quay đầu liếc nhìn bóng lưng của Lục Thảo mà nhíu mày.
Châu Văn Thanh và Lục Thảo đúng là nồi nào úp vung nấy, không ở bên nhau mới là tổn thất của thế giới.
Lục Thảo mất hồn mất vía đi về nhà, Châu Văn Thanh đang nằm trên giường ngủ trưa.
Bây giờ người cô ta chỗ nào cũng đau, mặt còn sưng lên, thấy Châu Văn Thanh thoải mái như vậy, cô ta đánh thẳng một cái.
Mặt Châu Văn Thanh đau nhức, sau đó tỉnh lại, anh ta nhìn bản mặt sưng đỏ và quần áo bẩn thỉu của Lục Thảo cũng đoán ra được đại khái: “Cô đánh tôi làm gì?”
“Đánh anh thì sao? Tôi muốn đánh anh đấy.”
“…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận