Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 53: Tôi không phục

Bây giờ đều nghèo, làm thì nhiều mà chia thì ít, anh cả và anh hai đều đã lập gia đình còn sinh nhiều con như vậy, nếu như thật sự dựa vào hai vợ chồng đã kết hôn nuôi sống, sống thì vẫn sống được đấy nhưng dinh dưỡng chỉ sợ không đủ, đặc biệt là bé gái dáng người thường thấp, dậy thì muộn, lớn lên cũng không sống lâu được.
Cũng may bốn đứa con trai còn có hai người chưa kết hôn có thể trợ cấp một chút, bằng không…
Anh cả và anh hai lập tức nghệt mặt…
Đặc biệt là anh hai Lục Cương Quốc xấu hổ không ngóc nổi đầu dậy, nhà bọn họ chiếm nhiều lời của gia đình như vậy nhưng vợ anh ta chỉ luôn lo gây sự, không chỉ thích giở thủ đoạn mà còn vừa lười vừa tham.
Mẹ Lục nhìn về phía trí thức nữ gấp đến đỏ mặt, nói: “Nếu như cô không phục vậy cô cũng kêu cha mẹ cô nuôi cô đi, Giai Giai nhà chúng tôi có bản lĩnh nên không cần làm việc đồng áng, có ý kiến cũng nín hết cho bà!”
“Nhà… nhà các người bắt nạt người khác quá đấy nhé.” Trí thức nữ đó cũng khóc.
Các trí thức khác không hiểu rõ tình hình cũng lòng đầy căm phẫn: “Nhưng dựa vào cái gì cho Lục Giai Giai làm công việc nhẹ nhàng nhất? Chúng tôi không phục.”
“Không phục?” Cha Lục nghiêm mặt lên tiếng: “Kêu các người về quê là sự sắp xếp của quốc gia, lúc ký tên có người phụ trách nói cho các người biết về quê cải tạo không thể chọn việc, sắp xếp làm gì thì làm cái đó không?”
Mấy thanh niên trí thức đang kêu gào lập tức á khẩu.
“Vậy dựa vào cái gì công việc người ghi chép công điểm đó chỉ có Lục Giai Giai làm?” Sự việc lại trở về điểm xuất phát.
La Khinh Khinh bắt đầu khổ sở cầu xin: “Lục Giai Giai, cô cho tôi làm một ngày thôi, công việc này cô không thể luôn chiếm được…”
Cô ả còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Châu Văn Thanh kéo một cái, anh ta nhỏ giọng bảo: “Đừng nói vấn đề công việc này nữa, mau ra đồng làm việc đi.”
“Nhưng tôi thật sự rất cần công việc này.”
Châu Văn Thanh: “…” Công việc đơn giản và nhẹ nhàng như thế ai không cần?
“Văn Thanh, cậu cũng gia nhập với chúng tôi dũng cảm phản kháng loại hành vi bất công này đi, chỉ cần mọi người đều lên thị trấn báo cáo, tôi không tin nhà họ Lục còn có thể một tay che trời.”
“…”
Lục Giai Giai thấy La Khinh Khinh siết chặt nắm tay, bộ dáng muốn khởi nghĩa suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Cô nghiêng đầu: “Muốn công việc của tôi như vậy à, thật ra tôi cũng đang ngại công việc của mình không đủ tốt, còn muốn vào huyện làm nhân viên văn chức đấy, cô cảm thấy có người nào nhường cho tôi không?”
Trí thức nam Lâm Phong thích thầm La Khinh Khinh thấy cô gái mình thích khóc lâu như vậy, lập tức nói với vẻ chính nghĩa: “Cái gì mà công việc của cô? Đây rõ ràng là công việc của đại đội, dựa vào cái gì cô có thể làm mà La Khinh Khinh không thể?”
Trong đám người lập tức truyền ra tiếng cười ồ.
Phần lớn người bất mãn đều là trí thức mới tới, trên cơ bản các thôn dân đều biết chức vị này là nhà nước chia cho Lục Giai Giai, thuộc về cá nhân cô.
Có thanh niên trí thức cũ biết rõ chân tướng kéo cánh tay Lâm Phong: “Đừng nói nữa, công việc này là của Lục Giai Giai…”
Lâm Phong hận thù sục sôi: “Tôn Kiệt, không ngờ anh lại sợ phiền phức như vậy đấy, mọi người chọn anh làm lớp trưởng không phải vì hy vọng anh có thể đoàn kết mọi người lại hay sao, bây giờ thanh niên trí thức chúng ta chịu thiệt lớn như vậy, tại sao anh không nói giúp mọi người?”
Vài thanh niên trí thức nữ cũng vây lên: “Tôn Kiệt, chúng ta chịu bị bắt nạt như vậy sao? Anh nhìn Lục Giai Giai sống cuộc sống thế nào và chúng ta sống cuộc sống thế nào đi, dựa vào cái gì công việc tốt như vậy lại cho Lục Giai Giai? Công việc tốt như thế nên là luân phiên làm nhé.”
Lâm Phong phụ họa: “Đúng, hôm nay cho La Khinh Khinh làm trước, sau này mọi người luân phiên làm, Lục Giai Giai không phải chỉ là con gái của đại đội trưởng sao, nhưng nói lý ra chúng ta có ai không biết ngày nào cô ta cũng chạy theo Châu Văn Thanh, đồ không biết xấu hổ…”
“Bốp…” Lục Nghiệp Quốc đấm một phát vào mặt Lâm Phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận